Thứ Tư, 25 tháng 12, 2013

Chủ Nhật, 15 tháng 12, 2013

Số 26 - Bắc Hà truyện: CHUYẾN TÀU ĐÊM (tiếp và hết)

CHUYẾN TÀU ĐÊM. (tiếp và hết)

Chiều thứ bẩy, tôi đi làm về sớm. Vừa bước vào đến sân đã thấy em đang ngồi trước thềm chờ tôi. Chiếc túi nhỏ ơ hờ để kế bên. Hai cánh tay ôm gối, đôi mắt thẫn thờ nhìn vào một nơi nào đó. Nhưng tôi biết chắc trong đôi mắt ấy không có hình ảnh nào hết. Tôi dựng xe lấy chìa khóa mở cửa mời em vào. Em quăng chiếc túi lên đệm, tất tả thu gom mấy thứ lộn xộn vương vãi trên sàn nhà rồi lúi húi vào nhà tắm. Thấy tiếng nước chảy. tiếng bì bõm khuấy động căn phòng. Một lát sau, em bê chậu quần áo ra trước hè phơi. Ôi… để đấy mai chủ nhật nghỉ, anh sẽ giặt, vội gì…

Em muốn được giặt quần áo cho anh một lần thôi mà.

Ôi em ướt hết rồi kìa.

Em cúi nhìn xuống ngực mình. Tấm áo mỏng đã ướt đẫm dán chặt vào ngực, hằn lên những đường cong hút mắt. Em khom người đặt chiếc chậu nhựa vào nhà tắm. Bầu ngực khẽ đong đưa. Đôi núm vú trắng hồng nhau nhảu. Tôi giục. Em cởi áo ra kẻo lạnh. Lấy tạm cái áo của anh mặc vào này.

Em khẽ khàng cởi chiếc áo mỏng móc lên chiếc móc trong nhà tắm. Hai tay che hờ trước ngực, len lén ngồi co ro bên cạnh tôi. Tôi lấy chiếc áo choàng lên vai em. Em ăn tối chưa.

Em ăn rồi. Thế còn anh.

Anh cũng mới ăn rồi.

Em dụi mặt vào ngực tôi. Hơi ấm từ da thịt em khiến toàn thân tôi tôi nóng bừng. Em thủ thỉ. Em đến để từ biệt anh. Mai em về quê lấy chồng rồi.



Thế em… Tôi bỏ lửng câu hỏi.

Mấy năm qua em trốn quê về Hà Nội kiếm việc làm. Nhưng vì chẳng biết nghề gì. Vả lại vừa học hết phổ thông trung học như em thì... Em từng thử làm rất nhiều việc, từ ô-sin đến phụ bán hàng, đến tiếp viên quán cà phê… Em tiếp xúc nhiều người và dần trở thành…

Tôi nhủ thầm: Anh biết em làm nghề gì. Nhưng cớ sao em phải nói thật với anh chứ. Làm cái nghề của em. Điều gì thật điều gì giả làm sao phân định rạch ròi?. Nhưng em đang trằn mình trong vòng tay tôi, đó là thật. Tôi cảm nhận được sự chân thành trong cử chỉ của em. Nếu không vì biết em làm nghề đó… Thế em định thế nào?. Câu hỏi không nằm trong suy nghĩ của tôi. Chỉ bật ra vô thức.

Em muốn được làm vợ anh đêm nay. Em muốn được anh yêu. Em yêu anh lắm. Yêu ngay từ lần cùng anh đi tàu ngược Tây Bắc ấy. Mấy năm qua em sống trong vật vờ giữa cái xã hội đảo điên này. Nhiều kẻ lắm tiền nhiều của, nhưng lại thật ti tiện bẩn thỉu. Chúng mua em từng đêm, Chúng chi ly từng đồng tiền lẻ với em. Cũng có người cho em nhiều tiền. Nhưng họ chỉ cần em để tìm khoái cảm tình dục. Họ đâu có… Hạnh ngừng lời. Anh thì khác. Anh không cho em tiền. Nhưng anh có thứ mà bao năm em vẫn cố tìm. Em cám ơn anh. Em muốn được yêu anh, được sống với anh, được làm vợ anh…

Vậy…!?

Có lẽ chúng ta gặp nhau đã quá muộn mằn. Anh có thể thích em. Nhưng anh không thể lấy em làm vợ được. Anh tốt quá, thánh thiện và chân thành quá. Anh làm sao…?



Một năm sau cũng vào dịp giỗ tổ. Tôi lại lên tầu ngược Tây Bắc. Một tuần sau tôi trở lại Hà Nội. Trên chuyến tàu xuôi, tôi gặp một người phụ nữ tay bế một bé gái chừng hai tuổi. Chị lên tàu từ ga Yên Bái. Dáng người nét mặt cứ chỉ giống Hạnh đến lạ lùng. Tôi thầm nghĩ. Người thiểu số có những nét rất đặc trưng. Người giống người là chuyện thường thôi. Tôi dò hỏi chuyện thì ra chị phụ nữ đó là người cùng xã với Hạnh. Chị đưa con đi thăm chồng là bộ đội đóng quân ở Hà Nội. Tôi hỏi thăm tin Hạnh. Chị thở dài. Con Sao-Ly ấy à. Nó chết rồi. Đôi mắt chị khẽ khép lại vẻ nhẫn nhục. Hồi lâu chị thì thầm kể. Nó lấy chồng ở quê. Nhưng không hiểu sao mà vợ chồng nó thường hay cãi cọ nhau lắm. Người thiểu số chúng em sống thầm lặng ít thổ lộ. Nó thì hoàn toàn khác. Lấy chồng mấy năm chẳng có con. Năm nào vào lễ hội đầu năm, nó cũng xuống chợ cả tháng để bắt trai… Thằng chồng nó ghen lắm. Nó vác con phảng cưỡi ngựa đi theo. Thấy con Sao-Ly bắt trai dắt nhau lên núi. Nó vác dao chém thằng trai đó một nhát trí mạng. Thằng đó bị chém xả vai, máu chảy lênh láng, lăn lông lốc xuống khe mất tăm. Con Sao-Ly bị chồng nó bắt trói, vắt qua lưng ngựa về bản. Thằng đó trói vợ vào cọc chuồng trâu trong núi. Nó chán đời bỏ xuống chợ uống rượu mấy ngày. Khi chợt nhớ đến vợ mới vội tìm thì con Sao-Ly đã chết từ bao giờ… Sợ quá nó bỏ đi biệt tăm biệt tích. Nghe người trong bản nói. Nó trốn sang Trung Quốc rồi.

Tim tôi chợt nhói đau. Hạnh ơi… cớ sao đời em lại khổ đến thế. Đã dũng cảm đến với anh, cớ sao em còn… Nhưng anh là con người hèn hạ. Anh ích kỉ. Vẫn cứ mải bao biện cho mình bởi những điều ràng buộc không thể vượt qua. Em làm một nghề mà không có ai dám dũng cảm chấp nhận. Khi em đến từ biệt để về quê lấy chồng. Cứ nghĩ là em tìm được hạnh phúc dưới mái ấm gia đình. Đã tìm một chốn bình yên đặng ẩn mình giữa cuộc đời trái ngang này. Anh từng mong em được như thế, đáng được như thế… Nhưng oái oăm thay, có những lúc quê hương đã từ chối một người trở về. Biến em thành kẻ lạc loài cô đơn và bị hủy hoại một cách không thương tiếc. Những số phận nhỏ bé bị khi rẻ như con giun con dế, không còn chốn nào giành cho những con người lầm lạc trở về làm người chân chính, lương thiện nữa hay sao…!?


Tôi chỉ là một thằng đàn ông bình thường, không chí hướng, không tài giỏi, mạnh mẽ. Tôi không thể vượt qua những rào cản vô hình của cuộc đời. Nhưng tôi yêu em. Hạnh ơi. Sao-Ly ơi… em có hiểu cho tôi không?

Quê hương - tháng 11/2013


Thứ Năm, 12 tháng 12, 2013

Số 25 - Bắc Hà truyện: CHUYẾN TÀU ĐÊM (tiếp)

CHUYẾN TÀU ĐÊM. (tiếp)

Bữa tối có em vui thật là vui. Thêm vài món nhậu với mấy chai bia. Hai đứa tôi vừa ăn vừa chuyện trò. Mười giờ đêm, mấy chai bia đã cạn. Gương mặt em đỏ hồng như quả bồ quân. Ánh mắt long lanh nhìn tôi đến lạ. Em say rồi… Vừa nói em vừa ngã người trên tấm đệm, co cánh tay gối đầu nằm im. Tôi thu dọn mấy thứ rồi quay lại thấy em vẫn nằm nguyên như cũ. Đêm khuya thanh vắng. Một cô gái xinh đẹp dễ thương nằm ngủ ngon lành ngay trên chiếc đệm của gã đàn ông mới quen. Mái tóc bồng bềnh che nửa khuôn mặt đỏ bừng. Đôi môi mọng ướt dường như vừa hé nụ cười nhẹ như là mơ hồ. Ngắm em ngủ mà lòng tôi xốn xang đến lạ. Chẳng lẽ em tin tôi là người tử tế giữa chợ đời rối ren này thật chăng. Hay là em đang thử thách lòng kiên nhẫn của một gã trai đang rừng rực nỗi khát khao trước người đẹp. Tôi cúi xuống hôn nhẹ lên má em. Cô gái xoay người nằm ngửa ra, chân duỗi thẳng. Chiếc váy ngắn xếch lên, hở cặp đùi trắng mịn khép hờ… Không còn đủ kiên nhẫn, tôi nằm xuống bên cạnh em. Vòng tay tôi xiết chặt lấy tấm thân nóng bỏng của em. Đôi môi tôi lần tìm môi em. Tôi ngỡ ngàng khi vòng tay em choàng ra sau lưng tôi. Cái gì phải đến sẽ đến. Không gian tĩnh lặng. Chỉ có hơi thở hào hển của hai người nghẹn ngào trong đêm thâu…

Ngoài đường có lẽ đã sáng hẳn. Tôi nghe được tiếng xe máy rồ ga, tiếng rao hành lanh lảnh phía đầu ngõ. Em vẫn đang ôm tôi ngủ ngon lành. Tôi  mở mắt thấy bàn tay mình vẫn đang đặt trên ngực em. Cặp vú nở căng trắng nõn đanh phập phồng theo nhịp thở. Em choàng tỉnh cười cười. Mấy giờ rồi anh…?

Tôi điên cuồng gấp gáp phủ lên tấm thân trắng ngần nóng bỏng của Hạnh. Khi tất cả đã tuôn ra hết. Tôi nằm thở dốc trong cơn mệt mỏi rã rời. Hồi lâu nhắm mắt nằm nghỉ. Tôi chợt co người khi dương vật mình được bao quanh bằng một cái miệng ấm ướt. Cái lưỡi của em như con rắn cuốn tròn trườn nhanh trên thân dương vật khiến tôi run lên trong cảm giác sướng khoái. Chỉ một lúc thì tôi lại ghì chặt em vùng vẫy tìm cơn khoái lạc. Em mấy lần rên lên thảng thốt trong cơn dâng trào. Từng bụm nước nóng hổi trào sang bụng tôi… Hai đứa lại chìm vào giấc ngủ mông lung. Tôi mơ thấy em đang thong thả bước bên tôi trên con phố loang ánh đèn. Em… một người vợ ngoan hiền và đảm đang với đứa con xinh xắn…



Quá trưa ngày chủ nhật. Tôi vùng dậy vì cảm giác trong bụng cồn cào… Thấy mình đang trần truồng trên đệm. Còn em thì chẳng thấy đâu…

Những ngày sau đó trong lòng tôi chỉ có nỗi nhớ em quay quắt. Lúc đi làm, lúc ăn, lúc ngủ đều nhớ em. Rất nhiều lần tôi đến chỗ hẹn ngày trước, nhưng đều thất vọng lủi thủi trở về. Một lần vừa dừng xe, tôi giật mình thấy một người rất giống em vừa bước lên một chiếc xe màu đen. Nó vụt chạy về cuối con đường lung linh ánh điện. Tôi đỗ xe, dắt lên vỉa hè. Vào một quán nước trà kế bên gọi một ly trà nóng. Tôi nhẩn nha nhấp từng ngụm nhỏ. Lân la hỏi chuyện bà chủ quán nước: Bác ơi, cái cô vừa lên xe hồi nãy có phải tên là Hạnh không ạ.

Hạnh hả… Ở đây ai cũng gọi nó là Hạnh. Nhưng tên thật của nó là Ly. Sao-Ly. Nó người dân tộc gì đó ở tận Yên Bái cơ. Cháu tìm nó làm gì. Là người nhà của nó hả. Nhưng coi bộ cháu không phải người miền núi.

Dạ cháu người kinh ạ.

Thế cậu quen nó à?

Dạ…  chúng cháu là bạn.

Bạn gì chứ. Nó có cả đống bạn. Đứa nào cũng bạn hết… Đêm nào nó cũng đi đến sáng mới về, mặt mũi phờ phạc rồi rúc vào phòng ngủ mê mệt cho đến tận chiều…

Dạ thế cô ấy ở…

Nó thuê một phòng trọ trong nhà tôi chứ đâu. Nhưng giờ thì nó bận đi làm. Chắc phải sáng mai mới về cơ.

Dạ thôi chào bác. Cháu về đây ạ. Mai mốt cháu sẽ đến tìm Hạnh sau ạ.

Ừa… cậu về đi. Muốn tìm nó phải đến lúc bốn năm giờ chiều mới gặp.



Những ngày tới tôi thường đến cái ngã tư có cái quán nước trà nhâm nhi cốc trà đắng. Vẫn thấy em trong bộ váy áo quen thuộc, chiếc túi sách quen thuộc với cái dáng vội vã chui vào những chiếc ô tô. Cánh cửa xe đóng xập. Chiếc xe vội vã mất hút nơi cuối con đường lồng lộng ánh đèn… Lòng tôi nặng trĩu nỗi buồn vô cớ.

(còn nữa)


Thứ Ba, 10 tháng 12, 2013

Số 24 - Bắc Hà truyện: Chuyến tàu đêm

Truyện ngắn Bắc Hà.

CHUYẾN TÀU ĐÊM.

Tôi về quê dự đám giỗ họ. Cái tội làm con trưởng nó khổ thế. Cứ hàng năm ngày giỗ tổ là tôi nhận được hàng chục cú điện thoại giục giã. Nói thì thế, nhưng khi về đến nhà, thấy mình trở thành nhân vật quan trọng, trong lòng cũng vui vui. Vào đúng giờ, tôi phải đích thân dìu bố tôi ra đình làng thắp hương trên bàn thờ tổ… Tôi sẽ là trưởng họ tương lai. Mọi người nhìn tôi với ánh mắt thán phục, nghi kỵ. Ôi, mới hai mấy tuổi đầu mà đã… Tôi biết mà cứ lặng thinh.


Tôi lên tàu vào lúc tám giờ tối tại ga Hàng Cỏ. Ngồi cạnh tôi là một cô gái trẻ, phải nói là khá xinh. Suốt chặng đường dài, chỉ thấy cô nhìn ra khung cửa sổ tàu, đôi mắt không lộ vẻ gì khác biệt…

Tôi lân la làm quen. Biết em tên Hạnh. Quê Yên Bái. Em làm việc ở Hà Nội, nay về quê thăm bố mẹ. Quê em ở cách thành phố Yên Bái xa lắm. Còn phải đi xe khách bốn tiếng đồng hồ mới tới huyện. Rồi phải đi bộ mấy tiếng nữa… Em ngập ngừng. Bố mẹ em nhắn về ngay, có người xin hỏi cưới…

Truyện trò hồi lâu tôi cố tìm hiểu nhưng cô gái rất kín lời… Đến Yên Bái thì đã gần hai giờ sáng. Cô gái xuống ga. Tôi bảo: Giờ chưa có xe khách. Em định…

Em sẽ vào phòng đợi ga tàu chờ đến sáng. Sáu giờ mới có chuyến xe đầu tiên…

Ừ, ra đó nghỉ tạm cũng tốt. Nhưng phải cẩn thận, kẻo bị mất đồ đó.

Em nhoẻn cười hàng răng trắng đều tăm tắp. Cái miệng nhỏ xinh thật là xinh. Nụ cười em khiến lòng tôi bấn loạn. Tôi vội hỏi: Em làm việc ở Hà nội. Anh muốn đến thăm em có được không?

Em tỏ vẻ ngần ngại. Tôi nói nhanh: Chuyện bình thường, đâu có gì mà ngại?.

Cô gái bật cười quay mặt đi, tay che miệng... Anh đưa điện thoại cho em. Thấy cô bấm bấm một hồi rồi trả điện thoại cho tôi. Tàu chầm chậm vào ga. Cô gái khoác chiếc túi nhỏ lên vai. Với tay lấy chiếc túi xách giả da khá nặng trên giá. Tôi vội đứng dậy đỡ cái túi cho cô. Em tên gì để anh còn nhớ số của em.

Dạ… em tên Hạnh. Ở Hà Nội mọi người gọi em như thế.

Ừ… được rồi. Tôi tiễn em ra cuối toa. Tay xách giúp em cái túi cồng kềnh, lại khá nặng so với dáng dấp mảnh dẻ của Hạnh. Tàu đỗ. Em bước xuống nghiêng đầu vẫy tay chào tôi lần nữa. Một cảm giác xa vắng ùa vào lòng tôi. Người con gái mới quen đã để lại trong tôi cảm xúc khó tả.

Một tháng sau tôi gọi điện tìm em. Thấy tiếng em nho nhỏ: Em xin lỗi, sẽ gọi lại anh sau.

Tôi vừa xin được việc làm ở một công ty nhà nước. Tháng lương đầu tiên tôi mua một món quà tặng bố mẹ. Định bụng chủ nhật tới tranh thủ đáp tàu về nhà. Chắc bố mẹ tôi vui lắm… Tôi lấy điện thoại tìm số của em: A lô…

Dạ em đây.

Em có bận không?

Dạ hôm nay em rỗi. Có gì không anh?

Anh đã có việc làm. Được lĩnh tháng lương đầu tiên. Anh muốn mời em uống nước. Tìm em ở đâu.


Em… em… Thôi được, anh đợi em ở ngã tư đường… trước cửa siêu thị, lúc 7 giờ tối.

Ừ, anh sẽ đến. Cám ơn em.

Tối đó tôi ăn mặc tươm tất, cưỡi con Drem II thong thả đến điểm hẹn. Hình như là tôi đến quá sớm. Khoảng 20 phút sau mới thấy em khoác túi ló ra bên ngọn đèn ngã tư đường. Tôi ngây người ngắm từng bước chân em trên phố loang ánh đèn. Em mặc một chiếc váy ngắn  màu hồng. Đôi giày cao gót đỏ chói càng tôn vẻ thanh nhẹ đôi chân dài. Mái tóc bồng bềnh. Đôi môi đỏ mọng trên nền da trắng mịn.

Tôi đưa em vào một quán nhỏ bên hồ, chọn một bàn với hai chiếc ghế nhựa. Em uống gì?

Cho em nâu nóng.

Anh cũng thích vậy. Làm công việc trí óc cần tỉnh táo mọi lúc, nên anh nghiền thứ đó.

Em thì phải thức đêm nhiều nên cũng…

Hả em làm nghề gì mà phải thức đêm…?

À… em… em… Dạ… em bán hàng thuê ý mà.

Ừ… nghề đó cũng có nhiều khi phải thức đêm. Chắc là vất vả lắm…!

Em nhìn tôi ánh mắt cười cười khiến lòng tôi xôn xao. Ai bảo em đẹp, ai bảo em dễ thương đến thế chứ…

Hai đứa tôi thả bộ trên con đường vắng ven hồ. Hàng liễu im lìm xõa tóc soi nghiêng mặt nước. Ánh đèn điện loang loang một màu vàng rực rỡ. Từng cơn gió nhẹ khẽ nâng niu mái tóc em vờn bay cọ vào má tôi buồn buồn. Tôi nghĩ thầm: Em đẹp thế này chắc sẽ có nhiều chàng xúm quanh đưa đón. Mình có thành số thừa hay không nhỉ. Tôi cứ mải nghĩ về những điều xa xôi nào đó. Ôi… em đang đi bên tôi dáng vẻ ngoan hiền dịu dàng trong từng bước chân thon nhỏ. Tôi liếc trộm em. Đôi mắt đẹp vẫn mải nhìn ra xa tận một nơi nào đó. Anh mắt đôi khi bật lên rực rỡ, lúc tối xầm u uất… Tôi đành im lặng bước bên em. Mải mê với những ước muốn đang trào lên trong lòng.

Anh ở gần đây không?

Hả… tôi hơi bất ngờ với câu hỏi của em. Anh ở trọ trong một nhà trọ bình dân từ hồi con đi học. Cũng đã mấy năm rồi.

Vậy hả.

Hồi này sinh viên đang nghỉ hè nên vắng vẻ lắm. Đâm buồn…

Em muốn đến thăm coi anh ăn ở thế nào?

Hả… Lòng tôi chợt hồi hộp đến lạ. Từ khi về Hà Nội học, chỉ mấy đứa bạn trai cùng học biết nơi tôi ở trọ. Lần đầu tiên trong đời có một cô gái xinh đẹp nhường này muốn đến thăm tôi trong cái nhà trọ tồi tàn ấy. Tôi không giấu nổi vẻ thảng thốt: Nhà trọ đơn xơ lắm, sợ em chê anh luộm thuộm…

Đàn ông ai chả thế…?

Hả…

Là em nói đàn ông bao giờ cũng luộm thuộm, lại chúa ở bẩn nữa.

Tôi mở cửa phòng bật điện mời em vào. Tay vơ vội mớ quần áo vương vãi trên sàn, ném vào nhà tắm. Em ngồi đi…!

Tôi nhìn em ngượng ngùng. Căn phòng chỉ có mỗi chiếc đệm, chẳng có bàn ghế gì cả.

Em cười cười. Quả em đoán không sai. Anh cũng đâu có kém.

Kém gì?

Là luộm thuộm và chúa ở bẩn đó. Em đặt chiếc túi xuống đệm nhanh tay nhặt mấy thứ còn vương vãi quanh phòng đem vào nhà tắm. Thế anh không tự nấu ăn sao, không thấy có bếp gì cả?

Anh thường ăn cơm bụi thôi. Một mình ngại nấu lắm.

Vậy hả, bữa nào rỗi, em đến nấu cơm cho anh được không. Tôi ngẩn mặt vì lời đề nghị bất ngờ. Anh có đói không?

Tôi ngớ người ra: Từ trưa đến giờ tôi chưa có gì vào bụng. Anh cũng…

Anh đợi em tý. Lúc vào em ngó thấy cái quán ăn bên đầu ngõ còn sáng đèn. Để em ra mua mấy thứ rồi mình cùng ăn nhé.

Ừa… anh vẫn hay ăn cơm ở đó, cũng rẻ thôi. Hai nhăm nghìn xuất. Em cầm tiền đi mua này. Tôi loay hoay rút ví lấy tiền thì em đã đi khỏi. Chiếc túi vẫn còn ở nguyên trên góc đệm.


(còn nữa)

Thứ Sáu, 6 tháng 12, 2013

Số 23- Bắc Hà truyện: "VÒNG TRÒN LỊCH SỬ" (tiếp và hết)

VÒNG TRÒN LỊCH SỬ (tiếp)

Thằng Bắc lại đưa tay khoanh một vòng về phía trước. Vài ngày nữa đám thợ sẽ bắt đầu khởi công. Chỉ mấy tháng thôi, chỗ này sẽ thành một cái hồ rộng để nuôi cá. Đất đào lên đổ xung quanh, xe lu cán từng lớp thành con đường lớn, ô tô đi được. Dăm chiếc lán sẽ nằm dọc theo đó. Thư thả mời bè bạn đi câu cá thư giãn. Khu này trồng cây ăn quả. Khu này chăn nuôi lợn và gia cầm. Ở đây sẽ đặt mấy hầm “Bioga”, đủ để đun nấu quanh năm. Phía chân núi ông voi có dòng suối nhỏ, đủ cung cấp nước cho hồ chứa… Cả một kế hoạch trong những ngày tới đang được triển khai…

Tôi gật gù: Mày quả là nhà dự án có khác. Cái gì ra cái đấy  thật. Tao phục mày sát đất đấy. Nhưng còn tiền thì…

Tôi vốn là trưởng ban dự án sở giao thông cơ mà. Tiền đổ xuống đất biết cơ man nào mà đong đếm. Mình phán bao nhiêu là được bấy nhiêu. Thằng nào cũng có phần của thằng ấy. Cả một dây khép kín. Nếu có lộ thì chỉ chết vài thằng “đánh máy vi tính” thôi. Những thằng khác nó sẽ tiêu diệt cả lũ phá thối đó. Ông hiểu chưa. Nên nó chính là cái bóng ma mà người ta gọi nôm na là “nhóm lợi ích” đó. Tiền của tôi thừa để làm mấy cái dự án như thế này. Nhưng thời thế bây giờ nó đang lộn xộn. Chỉ làm một cái này để hưởng thụ lúc về già thôi. Còn để phòng khi bất trắc, còn “tìm đường cứu nước” chứ?... Thằng Bắc cười oang oang, lộ hàm răng vàng ám khói thuốc lá. Nó rủ: Thôi về nhà nhậu phát đã. Lúc đi tôi đã bảo mấy đứa làm mấy món đồ nhậu. Còn rượu thì khỏi lo.

Tôi với nó quay trở về căn biệt thự phía cổng vào. Đã thấy mâm cơm rượu được bầy sẵn trên chiếc tràng kỷ nâu xẫm bằng ghỗ quý đặt giữa nhà. Mấy món đồ ăn vẫn bốc hơi nghi ngút. Thôi thì đủ cả thịt gà, thịt lợn. Thêm đĩa lòng lợn với mấy ngọn húng chó xanh mướt đặt phía trên. Thằng Bắc loay hoay mở chai rượu hình thù lạ hoắc. Màu rượu nâu thẫm sóng sánh. Nó rót ra hai cái ly nhỏ, nâng lên ngang mày. Nào cạn…!. Tôi còn đang mải ngắm nghía ly rượu thì nó giục: Cứ uống xong mới nói… Tôi ngửa cổ hất ly rượu vào họng. Một hơi nóng rần rật theo rượu chảy vào đến tận bụng. Mùi rượu thơm nồng, một mùi rất lạ. Uống vào rất êm. Chỉ vài phút mặt đã nóng bừng bừng. Nó bảo: Gắp đi ông, để lâu thức ăn nguội hết.

Cái thứ rượu… ự… !?

Nó là rượu mạnh của bọn tây, tên “Uít sờ ky”. Hàng xịn đấy, được biếu lâu rồi vẫn để dành. Nhưng đó là rượu để khai vị, chỉ uống một chén để lấy hứng mà ăn cho nó ngon miệng…

Thảo nào, nó bốc nhanh thế. Tao nóng hết cả mặt lên rồi đây này. Ở nhà quen chơi thứ rượu quê, bà vợ nhà tao tự cất lấy. Uống êm và có hậu. Bữa nào lên trại tao cho mấy chục lít uống dần. Ra quán ăn tao chả dám uống rượu bao giờ. Nghe TV nói mà chết khiếp đi được. Bọn mình già cả rồi chơi rượu ta cho nó lành…

Ông nói phải. Tôi có tới mấy chục bình rượu ngâm các loại trong kia. Để lát đãi ông thưởng thức mấy chén cho sướng. Nhưng tôi nghiệm rằng, chơi cái thứ rượu ngâm các loại động vật cũng hay, tác dụng thấy liền mà hại về sau. Tôi bây giờ chuyên sưu tầm các loại cây thuốc quý hiếm đem về ngâm rồi hạ thổ theo lối cổ truyền. Tôi có cả chục vò trong đó. Cứ từ từ thưởng thức ông ạ. Mỗi thứ làm chén cho biết. Ha ha ha. Không bổ hạ cũng bổ thượng…


Thằng Bắc ôm một bình rượu lớn lặc lè bước ra cười cười. Nó nghiêng bình rót đầy một ly cối. Chất rượu màu xanh óng sóng sánh. Đây là rượu ngâm tay gấu. Uống giống này thế mà hay, tất cả mọi thứ đều khỏe. Nhân chuyến công tác thăm tỉnh bạn. Tôi phải lần vào tận bản xa tìm mua bằng được bốn cái chân con gấu này. Thuê tiền gã chủ sơ chế cho vào bình rượu nhỏ, xách về tận nhà mới đổ rượu ngâm. Kể cũng bõ công lắm. Hì hì. Nó chỉ một dãy bình cái cao cái thấp trên chiếc kệ dài bằng gỗ. Ông thấy đấy, từng đó bình là công trình sưu tầm cả chục năm chớ ít đâu. Thú ăn chơi nói mà ham ông ạ. Chả có gì dễ dãi mà quý đâu. Tôi tuy gầy gò nhỏ thó thế này, nhưng khoản kia mấy ai theo kịp tôi, cũng là bởi có lũ đó đó. Tuyệt lắm. Ông dùng rồi biết ngay thôi. Nào mời. Thằng Bắc nâng chén rượu lên ngang mày ngửa cổ hất nhanh một cách rất thành thạo vào mồm. Nó khà một tiếng vẻ khoái trá giục: Thứ này chỉ uống hớp một thôi, bởi lẽ nó rất tanh, khó nuốt. Hề hề…

Tôi uống xong chén rượu chép miệng: Hừm… tuyệt. Rượu êm, ngọt, cay đủ cả mùi vị. Tuyệt…!.

Rượu mấy vòng thấy trong người đã lâng lâng. Tôi ngước nhìn ra sân giọng trầm tư: Thế là tao với mày đã đi hết một vòng cuộc đời tới sáu mươi năm đằng đẵng. Thành quả cuối cùng mà tao với mày giành được là chúng ta lại quay trở về nơi xuất phát. Những thằng nông dân như chúng ta có làm được “cuộc cách mạng long trời lở đất” đến mấy rồi cũng chỉ làm đến địa chủ mà thôi.


Thằng Bờm có cái quạt mo.
Phú ông xin đổi...!?

Nó tròn măt nhìn tôi: Nhưng là một thứ địa chủ khác hẳn thời các ông nội chúng ta.

Phải… bây giờ là thế kỉ hai mốt rồi. Địa chủ đã hoàn toàn lột xác. Với quyền lực trong tay nó trở thành cường hào ác bá. Nó tham lam vô cùng tận và cũng tàn ác đến vô cùng tận. Mày còn nhớ thời đi học, thày có dạy rằng: “Giai cấp nông dân không thể lãnh đạo cách mạng bởi họ rất lạc hậu và mang tính tư hữu phong kiến nặng nề. Họ có dành được chính quyền thì lại làm vua mà thôi…”. Cứ nhìn xem, các quan chức chúng ta từ trên xuống dưới có ai không xuất thân nông dân đâu. Cái bọn “Trí, Phú, Địa Hào” đã bị chính họ “đào tận gốc trốc tận rẽ” từ hồi cải cách rồi đấy thôi…

Thằng Bắc nghiêm mặt. Nó gượng cười nâng chén rượu nốc nhanh. Nét mặt nó đanh lại. Giọng hơi gằn: Thôi chuyện chính trị bỏ mẹ nó đi ông ơi. Mình nhậu cho nó vui đi. Nào chúc ông sức khỏe và thành “ông địa chủ” lớn hơn nữa. Về khoản này tôi chưa thể bằng ông đâu.

Tôi nâng ly rượu uống cạn, ánh mắt trầm tư… Trời đã xế chiều. Nắng thu nhàn nhạt trải trước sân cũng đủ làm cho màu đất đỏ hơi ửng lên. Con gà mái tơ bới đống rác bên góc vườn kiếm mồi. Tiếng kêu lục cục gọi đàn con nhỏ. Nhưng chiếc mỏ màu đỏ tía của đám gà con há ra chờ thức ăn từ mẹ chúng mớm cho. Tôi nhẹ lòng với cảnh thôn quê thanh bình trên quê hương mình. Thấy lòng thanh thản trở lại. Không khí bàn nhậu như vẫn chùng xuống. Ừ… mày cũng có cái lý của mày. Nhưng suy cho cùng “địa chủ” nào thì bản chất nó vẫn chỉ là “địa chủ” cả thôi…!


Thứ Ba, 3 tháng 12, 2013

Số 22 - Bắc Hà truyện: Vòng tròn lịch sử.

Truyện ngắn

VÒNG TRÒN LỊCH SỬ

Nghe tin nó về hưu đã mấy tháng mà tôi vẫn chưa sắp xếp công việc để đi thăm. Mải bận bịu lo cái trang trại với bao công sức gần chục năm qua, nay cũng bắt đầu thấy thích mắt. Còn nhớ xã tôi hồi cải cách. Chỉ có gia đình hai đứa tôi là thành phần địa chủ. Ông nội tôi với ông nội nó đều bị xử tử ngay tại đám ruộng của nhà mình, sau hồi đấu tố quyết liệt của đám bần cố nông, theo sự điều khiển của “Đội”. Ngày ấy “Đội” có quyền to lắm. Cho ai sống được sống, bắt ai chết phải chết. Họ không ra mặt, nhưng đứng đằng sau tổ chức đám đấu tố, xúi giục đấu tố và thi hành án tại chỗ… Có lẽ bởi cùng cảnh ngộ mà hai đứa chúng tôi thân nhau như anh em ruột thịt. Thế rồi chiến tranh nổ ra. Tôi vào lính cả chục năm, đành bỏ dở việc học hành. Ngày xuất ngũ trở về quê hương, nghe tin nó công tác ở sở giao thông của tỉnh… 

Chiếc “Drem II” trườn từ từ trên con đường rải đá men theo sông Thương. Tân Trung là xã nghèo của huyện. Ruộng ở đây ít lắm. Chủ yếu vỡ đất đồi trồng sắn trồng khoai. Nghe kể ông nội nó ngày trước chỉ có hơn mẫu ruộng nhưng bị quy tội nặng cũng bởi cái lý do này… Rẽ vào con đường nhỏ được khoảng nửa cây số, tôi dừng lại trước một cánh cổng sắt cao chừng hơn ba mét, làm bằng những phiến sắt đặc ken dày. Dãy tường vây cao hơn đầu người, có lưới thép phía trên bao kín mấy quả đồi thấp. Một ngôi biệt thự khá lớn nằm chềnh ềnh đối diện ngay cổng vào. Cánh cổng sắt nặng nề mở ra trong tiếng chó sủa ran ran. Thằng Bắc quần đùi áo may ô, chân dép tổ ong lật đật mở cổng đón tôi. Nó cười hềnh hệch: Tôi về cả mấy tháng, nhắn ông mấy bận chả thấy gì. Hôm nay trời đang nắng bỗng mưa to hay sao?

Tao bận tối mắt cả ngày. Mở được mắt ra thì trời đã tối, còn đi được đâu. Vả lại bây giờ lại thêm lũ cháu nó quấn xung quanh. Bà vợ già nhà tao cả đời vất vả vì chồng vì con, giờ chăm cả đám cháu nữa… Vất vả quá thành già mõm cả ra, yếu rớt…

Thôi chuyện đâu còn đó. Nó kéo tôi vào mảnh sân rộng lát gạch vuông đỏ au. Tôi dựng xe ngắm nghía xung quanh. Thằng Bắc quay vào nhà lát sau đã quần áo chỉnh tề, giầy bóng loáng bước ra cười hềnh hệch. Ông coi có được chưa. Còn chỗ nào chưa ưng ý cứ phán một câu. Mai sửa liền…

Tôi lướt mắt một vòng gật đầu khen: Đẹp… Phải nói là rất đẹp và hoành tráng nữa ấy chứ. Tao ưng nhất cái lầu giữa ao kia. Lúc rạng sáng, chiều tối ngồi nhâm nhi ly trà nóng, ly rượu thơm… thì còn gì bằng.

Cái ao đó chỉ là chỗ để chơi thôi. Nó nhỏ xíu mà, cỡ ba bốn sào gì đó. Nhưng tôi thuê thằng kiến trúc sư nó lên cái “ma-ket” rồi giao cho thợ nó làm. Thấy cũng tàm tạm…

À này tao nhớ ngày trước nhà mày chỉ có toen hoẻn hơn sào đất, mà nay…

Hắn lại cười hềnh hệch: Tôi mua nguyên mấy quả đồi dưới chân núi này hơn năm rồi. Đợi nghỉ hưu mới tiến hành xây dựng một thể. Căn nhà hai tầng ngày trước phá đi xây cái biệt thự mới. Nó đưa tay chỉ: Ông nhìn coi:  Bên phải tôi là núi Ông Voi. Có tiếng là vùng đất linh thiêng. Biết bao nhiêu quan chức từ trung ương đến tỉnh đua nhau về đây, bí mật mua đất đặt mộ tổ tiên. Tôi ở vào khu vực đó cũng được hưởng tý sái nên…

Phải rồi, chả thế mày chỉ học có đại học tại chức mà lên đến trưởng phòng dự án của sở. Cái phòng sờ vào đâu cũng có tiền ấy.

Bởi vậy…

Chả so sánh làm gì. Tao khi lính về thầu được hơn chục héc ta đất rừng, lập cái trang trại. Tao phân khúc vùng chăn nuôi, trồng cây ăn quả, trồng rừng… Mấy hồi đầu cũng vất vả khổ sở lắm. Nhưng nghĩ mình nông dân chỉ quen với ruộng đất. Nhớ hồi xưa các cụ nhà mình đều địa chủ. Đời con cháu sau này không ngóc cổ lên nổi. Tao lại chẳng chịu học hành, chỉ cổ cày vai bừa thế nên về quê hương chớ biết đi đâu.

Tôi nghĩ khác. Ông không biết đấy thôi. Cái xuất xứ địa chủ đó chỉ là… qua khứ để lại. Muốn được cái gì cũng phải nỗ lực cố gắng. Thời nay làm quan chả cần học cao. Như tôi đấy, lên phó phòng rồi mới đi học trả nợ. Mà học gì đâu chứ. Chỉ đánh trống ghi tên thôi. Tiền… tiền hết đó ông.

Tao có nghe chuyện đó. Nhưng…

Không sao. Miễn là phải khôn, phải lau lách. Phải biết địch biết ta. Ăn mười thì phải biết chỗ mà rải cho đủ, hòng mua món mới. Khi đã vào dây rồi thì khỏi lo. Cứ làm tới đi, có sai đến đâu thì vẫn cứ đúng… sợ gì. Nhưng tiền chia phải đều. “Lộc bất khả tận” ông ạ.

Ừa… phải vậy rồi..

Tôi với nó dừng chân trước căn nhà sàn lớn đang lắp ráp dở dang. Bữa nay thợ nghỉ, gỗ vẫn ngổn ngang dướí đất trên sàn. Thằng Bắc bảo: Tôi mua căn nhà này tận Sơn Động hồi năm bẩy tám. Cái năm ta “đánh” đám người Hoa đó. Rồi đưa lên xe chở đất làm đường, đem dần về đây. Cũng mất mấy tháng mới xong. Từng đó năm vẫn nằm đắp chiếu. Giờ mới mang ra lắp lên. Căn nhà rộng khoảng trăm mét vuông. Toàn gỗ quý nhóm một. Thằng chủ nhà là người Hoa. Nó bảo phải làm cả chục năm mới xong. Hồi làm đường trên đó. Tôi lên công trường vào nhờ nghỉ trưa. Thấy ưng ý quá, mới gạ gẫm nó bán lại. Bây giờ có tiền tỷ cũng chả mua nổi đâu…

Thế mày tậu cả khu đồi lớn vầy mà không quy hoạch gì sao?

Có… nhưng phải làm dần dần. Đầu tiên là đám cây cảnh. Tôi tính dùng nửa quả đồi sau nhà để làm thứ này. Ngày con công tác, tôi vỡ ra một điều rất hay. Giờ mới có thời gian để thực hiện. Cây cảnh vừa chơi vừa bán cũng thu khối tiền. Có thằng nhờ cây cảnh mà hàng năm thu nhiều tỷ tiền lời đấy. Với lại bao năm công tác quen biết nhiều. Đám đàn em đi biếu sếp bây giờ cũng tinh vi lắm. Cái cây kia chúng nó biếu sếp tôi dịp tết. Sau tết tôi đến chơi, tấm tắc khen đẹp, khen là thế rồng phượng tuyệt tác… Sếp cười cười. Cậu thích thì lấy đi. Nhà tớ chả có chỗ mà để cái cây lớn thế này. Đành mang lên tầng năm. Bận bịu tối ngày, có lúc nào lên tận đó mà ngắm đâu. Thành ra… Dạ em đâu dám ạ, để sếp chơi cho nó sướng chứ ạ. Tôi dò hỏi thằng mua cây đó hai mươi triệu. Tôi nhẩm tính cái dự án sắp tới, “Đồng tiền đi trước đồng tiền khôn”. Thế là tôi xin sếp để lại với cái giá 250 triệu… Sếp cười ha hả bảo: Chú mày thông minh. Thôi mang về đi. Thế là nó nằm ở vườn nhà tôi từ dạo ấy.

Thật thế sao… Hù. Tham nhũng bây giờ tinh vi thật. Cái cây chỉ đáng vài chục triệu. Nó chạy vòng vòng một hồi, biến thành mấy trăm triệu, mà có ai trách móc được câu nào đâu.

Nói ông thông cảm. Sếp tôi ngày trước cũng bần cố nông. Nay mất gốc rồi. Cái bằng tiến sỹ mua cả trăm triệu từ hồi làm sếp phó ấy. Cả đời chỉ biết có “chức - quyền - tiền” thôi. Có biết cây cối thế nào mà ngắm chứ. Ha ha ha.

Ý tưởng hay.


(còn nữa)

Thứ Năm, 28 tháng 11, 2013

Số 21 - Bắc Hà truyện: "Con chó và tên tử tù" (tiếp)

CON CHÓ VÀ TÊN TỬ TÙ... (tiếp)

Buổi sáng trở lại yên bình lạnh lẽo giữa làn sương sớm. Con chó xám to nhất đang rít lên những tiếng gầm gừ ghê rợn. Hàm răng nhọn hoắt của nó không ngừng nhay xé đoạn dây trói tên tử tù. Nhìn xa tưởng như nó đang cắn xé hắn. Hồi lâu, tên tử tù rời khỏi chiếc cột gỗ to tướng, ngồi bệt xuống một phiến đá màu gan gà cạnh đó. Con chó ngoan ngoãn phủ phục bên hắn. Miệng rít lên những tiếng tru của loài chó hoang. Nó dụi đầu vào ngực tên tử tù tỏ vẻ mừng rỡ. Hắn nhăn mặt vì đau, mắng khẽ. Chúng nó đánh tao đau lắm. Mấy cái xương sườn của tao nghi là bị gãy. Tao xin chúng nó cho tao đi chữa… Nó bảo muốn đi phải khai ra… Thế rồi nó đưa cho tao con dao bảo tao đâm thế này, đâm thế kia. Tao biết trên cán dao sẽ có dấu vân tay của tao. Đó là chứng cớ chống lại tao, nên tao không chịu. Thế là cả lũ chúng nó bịt mặt đánh tao suốt đêm hôm đó. Tao bị đánh nhiều đến nỗi không còn nhớ được bao nhiêu lần nữa. Ôi tao đau lắm… Hắn đưa tay ôm vào sườn. Bàn tay gầy gò còn lại vuốt ve đầu con chó. Hắn nói với con chó mà như tự nói với mình: Thôi mà Bốp. Tao biết là mày sẽ đến mà. Nhưng không ngờ mày lại làm thế. Đã bao đêm trong hầm giam cấm cố, tao nghe tiếng tru của mày. Tao biết mày thương tao, mày đi tìm tao bấy lâu mà. Đã mấy năm trôi qua tao mới hiểu. Tao và những người như tao, chỉ tồn tại trong cái hình dạng của con người thôi. Tao cần phải chết vì người ta muốn tao chết. Tao có thể trốn cùng với mày. Nhưng trốn đi đâu khỏi bầu trời này? Án đã tuyên, và tao biết vì sao tao phải chết. Thôi, mày đi đi. Rủ cả bọn chó chúng mày cùng đi đi. Con chó xám vùng chạy. Phía xa kia, những con chó đủ màu sắc đang ngước lên chờ đợi. Nó chạy đến giữa chúng. Chẳng biết chúng nói gì với nhau. Người làm sao hiểu tiếng chó. Chỉ thấy lũ chúng cùng tru lên những tiếng man dại rồi tản dần đi hết. Con Bốp lần đến từng xác người rải rác đâu đó lẫn trong những lùm cây dại, những mỏm đá màu nâu xám lạnh lùng. Nó lùi lũi đi về phía tên tử tù. Nằm phục xuống bên cạnh.

Trời đã sáng rõ. Tên tử tù vẫn ngồi yên lặng trên mỏm đá. Manh áo mỏng bay lất phất trong gió sớm. Thôi Bốp à. Tao biết đã mấy tháng nay mày tìm tao. Nhưng tao thì bị chuyển hết buồng giam nọ đến buồng giam kia. Chỉ nghe tiếng tru của mày lẫn giữa những tiếng lao sao của bày chó hoang. Tại sao mày không ở nhà để được nuôi nấng chăm sóc mà lại đi hoang như thế. Tao thì không thể làm gì cho mày được nữa rồi… Tiếng tên tử tù lơi dần như gió thoảng. Hắn ôm chặt con chó xám to tướng mà vuốt ve mà hôn hít. Con chó lim dim đôi mắt tận hưởng niềm khoái cảm được nựng nịu, miệng kêu ư ử. Cái lưỡi đỏ thè ra liếm lên mặt tên tử tù. Những tảng máu đã khô bết xung quanh mõm con chó cạ vào mặt hắn ram ráp. Hắn vẫn ngồi im lặng. Đôi mắt chợt buồn ngước về phía xa. Hắn thanh thản chờ đợi cái chết. Giữa không gian bao la lặng thinh đến rã rời của trời đất. Chỉ còn hắn và con chó. Hai sinh vật sống duy nhất trong cảnh hoang tàn của buổi sáng chết chóc.

Hàng chục chiếc xe máy, ô tô loại đặc chủng lần lượt đỗ xịch. Những tên lính trang bị đặc biệt toả nhanh thành một hàng trước mặt. Dáng chúng đen đúa giữa khung cảnh buổi sớm. Tiếng hô sắc lạnh vang lên. Tên tử tù và con chó vẫn ngồi im lặng. Những ngọn súng chĩa ngang. Những bước chân lò dò thận trọng. Xung quanh vắng lặng. Chỉ có tiếng lách cách của hộp khoá nòng những khẩu súng khô lạnh. Chuẩn bị! Viên sĩ quan chỉ huy vừa đến bất chợt xững lại. Mồm há to khi tên tử tù vùng đứng dậy bước tới chiếc cột màu xám xịt lỗ chỗ những vết sứt sở. Hắn yên lặng dựa lưng vào đó. Chiếc áo mỏng lại lất phất bay trong gió sớm. Con chó xám to tướng nằm phục dưới chân, ngước đôi mắt ngầu đục nhìn đám người đối diện. Ánh mắt của nó không còn hung dữ như lúc trước. Có lẽ nó cảm nhận được sự bất lực của chủ nó. Tất cả đều đã muộn. Một tiếng súng đanh gọn vang lên. Màu khói lam toả nhẹ. Thân hình tên tử tù giật mạnh. Đầu gật xuống ngay sau tiếng nổ đầu tiên. Viên đạn xuyên qua ngực hắn… Con chó xám rên lên bất lực. Nó nằm như dán xuống mặt đất. Từ từ bò lùi lại sau mấy lùm cây Sim Mua rậm rạp. Ngước đôi mắt xám đục nhìn những giọt máu đang trào ra từ ngực tên tử tù. Từ khóe mắt nó, một giọt nước to tướng rơi nhanh tan lẫn vào tảng đá xám xịt… Con Bốp lại rên lên lần nữa… Cái dáng to lớn của nó lẫn vào vùng cỏ cây. Nó nằm im lặng, đôi mắt xám đục vằn lên những tia nhìn căm hờn, bất lực. Nó vươn cái cổ to tướng, cố nhìn về phía xác tên tử tù đang giật giật lần cuối…

Tất cả trở lại sự im lặng vốn có của bãi bắn trong buổi sáng mùa đông. Công việc thu dọn thật nhanh chóng. Xác tên tử tù được bỏ vào cỗ quan tài bằng gỗ mộc, đặt vội xuống chiếc hố đào sẵn. Những xẻng đất khua nhanh lấp liếm. Đám người hì hục bên đống đất màu đỏ bầm. Những xẻng đất vung lên cong khoằm hình lưỡi hái của thần chết. Những hình người đang xám dần như những xác chết... Viên chỉ huy đăm chiêu nhìn thảm cảnh xảy ra xung quanh. Gã rùng mình, mặt tái xám vì khiếp sợ… Đoàn xe nối nhau trôi bồng bềnh về phía khe núi hẹp mất hút. Bãi bắn trở nên vắng lặng và u ám bởi sự chết chóc. Đâu đó mùi máu tanh dậy lên loang vào buổi sớm, vấy bẩn những ngọn gió trong lành.


Buổi chiều sau đó không lâu, một người đàn bà tóc bạc phơ chống cây gậy gỗ cong queo lầm lũi đi trên con đường gập gềnh dẫn về bãi bắn. Con chó to tướng lông màu xám đang chạy phía trước. Thỉnh thoảng nó dừng lại, chúi mũi đánh hơi hai bên đường mòn như muốn tìm lại hơi hướng của chủ nó mà mưa nắng đã tan loãng mất dấu. Một hồi nó lại sủa lên ổng ổng vùng chạy lên phía trước. Cái lưỡi đỏ lòm của nó thè dài hằn lên mấy mảng đốm đen nhẻm ướt át rung rung theo nhịp thở. Con vật quay nhìn bà lão đang chống gậy lục cục phía sau. Nó chạy ngược trở lại rít lên từng chặp. Bãi bắn ảm đạm trống vắng trong một chiều cuối đông giá lạnh. Từng cơn gió ríu rít chạy quanh mấy bụi xim mua cằn cỗi. Con chó dừng lại bên nấm mộ tên tử tù ngày nọ, giờ đã trở thành nấm đất thấp tè, mưa nắng đã làm sụt hẳn một góc, lộ ra gờ đất nham nhở lở lói, giữa mấy đám cỏ xanh xám lăn tăn. Nấm mộ không bia, không một dòng tên người, không có dấu tích của một nấm mộ người chết. Con chó xám chạy xung quanh nấm đất sủa inh ỏi. Nó ngửng mặt như có ý chờ người đàn bà đang lầm lũi tiến lại. Bà chậm rãi ngồi trên phiến đá gan gà màu xám đục. Cái túi ni lon thũng thẳng trên tay bà đặt xuống cạnh bên. Con chó xám ngồi há mồm thở hồng hộc, rãi rớt chảy quanh mép nó trắng xóa như bọt. Đôi mắt nó dáo dác nhìn quanh. Hai tai dựng đứng lên cảnh giác. Thi thoảng nó lại rít lên những tiếng khác lạ, nghe như đang giận dữ một điều gì đó. Người đàn bà thò tay moi từ cái túi ni lon ra mấy thẻ hương. Bà bật diêm châm vào tờ báo cũ mang theo. Mùi hương trầm tỏa ra thơm ngào ngạt. Từng đụn khói hương uốn éo lay động trên mấy đám Sim Mua. Từng cơn gió cuốn vội chúng tan loãng. Bà chậm rãi cắm mấy nén hương lên nấm mộ tên tử tù, bàn tay gầy guộc như tê dại… Tiếng khấn của bà nghe rì rầm không rõ tiếng. Con còn nhớ không. Ngày trước ông nội con bị quy địa chủ. Nhà ông chỉ có nửa mẫu ruộng mà có tới tới mấy chục miệng ăn. Thế rồi người ta mang ông ra bắn ngay trên thửa ruộng của mình. Bố con cũng bị quy địa chủ theo tội của ông nội con. May quá “ơn đảng nhờ chính phủ”. Ngay sau đó có lệnh "xuống thành phần". Bố con may mắn được sống sót. Mẹ nghĩ tận trong lòng mình mọi người như mẹ đều phải biết “ơn đảng nhờ chính phủ”. May có con được cái nết chăm chỉ học hành. Con thi đỗ vào đại học. Mẹ từng bảo: Cố lên con. Dòng họ nhà ta ngày trước mang tiếng phản cách mạng. May mà con làm được cái điều mà mẹ mong đợi. Con cố mà học cho giỏi đặng còn có cơ hội được đổi đời. Cuộc đời mẹ, đời cả dòng họ nhà mình chỉ trông đợi ở con đó, con ạ…

Bà mẹ già cúi xuống bàn tay vun mấy nắm đất đỏ lên nấm mộ lè tè. Bà sụt sịt: Nhưng xưa giờ mẹ vẫn thành tâm “ơn đảng nhờ chính phủ” cơ mà. Cớ sao các ông ấy không cho những người như mẹ được đổi đời cơ chứ. Hu hu...!. Giờ là thế kỉ 21 rồi, mà sao người ta vẫn cố tình đuổi cùng giết tận như vậy?


Người đàn bà cúi đầu im lặng. Hồi lâu bà ngửng lên nhìn nấm mộ đứa con trai, người thân duy nhất của bà trong cuộc đời này. Bàn tay bà mân mê cây gậy gỗ cong queo. Bàn tay còn lại rờ rẫm trên mấy đám cỏ xơ xác… Từ đôi mắt già nua chầm chậm ứa ra hai dòng nước mắt màu trắng đục, Những giọt nước mắt chắt chiu cuối cùng. Mái tóc bạc của bà xổ tung trong gió chiều lạnh lẽo. Bãi bắn như trầm lắng hẳn. Giờ này chẳng còn có ai ở đó nữa. 

Chỉ có tiếng gió cứ rít lên từng cơn như thét gào, báo hiệu một cơn giông tố lớn sẽ quét qua đây…


Quê hương - 2006 

Thứ Ba, 26 tháng 11, 2013

Số 20 - Bắc Hà truyện: "Con chó và tên tử tù"

CON CHÓ VÀ TÊN TỬ TÙ...

Lời tác giả: Bắc Hà có một người đồng đội cùng đơn vị thời chống Mỹ. Anh phục viên trước Bắc Hà một năm. Nghe nói anh đi học ngành luật. Nhân một buổi gặp mặt đồng đội cùng đơn vị chiến trường. Bắc Hà ướm lời hỏi: Anh à. Anh làm tới quan đầu tỉnh ngành luật. Điều khó khăn nhất trong cuộc đời công tác của anh là gì. Anh nghĩ một lúc rồi cất giọng thành thật: “Điều khó nhất trong cuộc đời  công tác của tôi là được xét xử theo pháp luật”. Bắc Hà ngớ ra một hổi, rồi chợt hiểu ra rằng dưới chế độ ta, việc điều tra, luận tội và kết tội đều được “thống nhất chỉ đạo”.

Nếu có ai đó còn thắc mắc rằng tại sao ta có nhiều vụ án oan đến vậy. Nhất là tỉnh BG, nơi có thành tích phá án xuất sắc nhất toàn quốc. Tới 100% các vụ án hình sự đều được phá… Nhưng cũng chính nơi này đã xảy ra không ít vụ án oan, dùng nhục hình tra tấn, bức cung… Điển hình là vụ ông Nguyễn Thanh Chấn. Rồi án oan của 8 nhà sư sau vụ mất cổ vật ở chùa Vĩnh Nghiêm (Chùa La) cùng thời điểm đó. Dẫn đến một người bị tra tấn đến chết. Bẩy người còn lại đều đồng loạt khai trước tòa bị dùng cực hình tra tấn bức cung. Trước tòa họ còn cởi bỏ quần áo chưng ra những vết thương bầm tím khắp cơ thể… nhưng tòa chả thèm nghe. Sau cùng họ đều được  tuyên… trắng án.

Mới biết từ tận bản chất cái nền tư pháp XHCN bội phần tốt đẹp của chúng ta mà nhìn ra  thì vụ ông Chấn bị oan cũng chỉ là… bình thường thôi. Còn biết bao vụ tra tấn bức cung, án oan nữa chưa được lôi ra ánh sáng?. Có gì phải bàn thêm cho nó… rách việc ra?
  
Bốn giờ sáng, cửa phòng giam cấm cố bật mở. Tên tử tù được hai người cai ngục xốc nách dìu đi dọc hành lang dài tranh tối tranh sáng. Tiếng muỗi vo ve như tiếng đàn gảy điệu nhạc âm u của núi rừng. Tên tử tù uể oải lê bước. Tiếng xích sắt kéo trên mặt sàn xi măng tạo nên những âm thanh quái dị, gây cảm giác khó chịu. Khoảng sân rộng lờ mờ trong ánh sáng của những ngọn đèn phía xa. Lê minh đã ló rạng sau rặng núi làm thành một quầng sáng xanh biếc. Bữa ăn cuối cùng của một đời người hết khoảng ba mươi phút. Tên tử tù xin một điếu thuốc lá thơm. Hắn ngậm điếu thuốc trên môi chứ không châm lửa. Hắn không biết hút thuốc lá. Thật ra cả đời hắn chưa bao giờ được ngậm điếu thuốc thơm như thế. Chiếc xe tù lăn bánh về phía tây thành phố. Nó lầm lũi lao đi trong giá lạnh. Buổi sáng cuối đông đầy vẻ u buồn. Tên tử tù còn trẻ, khá đẹp trai. Dáng gầy thanh, có vẻ thư sinh với nước da trắng xanh của kẻ sống lâu trong bóng tối. Hắn hướng đôi mắt ra khung kính hẹp nơi cuối xe nhìn con đường lờ mờ chạy hun hút về phía sau. Nét mặt hắn đanh lại, lạnh như thỏi nước đá. Hắn đang nghĩ gì vậy? Chỉ có trời biết và hắn biết… Nếu không xảy ra vụ chết người năm ấy. Hắn đã trở thành sinh viên đại học. Có thể đã sắp ra trường. Hắn học giỏi. Năm ấy hắn nộp đơn thi vào trường Bách khoa để theo ngành tin học. Nhưng ... tất cả đã quá muộn. Cái đêm tự do cuối cùng đến bất ngờ như một định mệnh. Thằng nhóc trọ học gần phòng hắn, một tên lêu lổng. Nhà nó ở thành phố, lại nghe bảo có người nhà bên công an, chức gì đó to lắm. Nó lên cơn nghiện ma tuý. Mang dao đến nhà trọ của hắn đòi tiền… Hắn làm gì có nhiều đâu. Mấy trăm ngàn mẹ hắn giành dụm mãi mới có để hắn đóng tiền học, mua sách và để sống hàng ngày với mỗi bữa một đĩa cơm năm ngàn. Đói, hắn uống thật nhiều nước để no bụng. Thế mà thằng ấy cố tình trấn lột của hắn. Trong lúc giằng co, thằng nhóc vô tình hụt chân ngã xấp. Lưỡi dao oan nghiệt đã đâm thủng ngực nó. Và… Hắn nhớ phiên toà hôm ấy. Hắn cố đưa mắt tìm khắp phòng xử án. Nhưng chẳng thấy bố mẹ hắn đâu. Toàn những người lạ hoắc. Toà chửa tuyên án thì cả đám đông đã hô vang, đòi xử tử hình. Mà hắn có biết họ là ai đâu cơ chứ? Hắn được quan toà nhắc cho nói lời cuối cùng. Hắn chỉ một mực kêu oan. Một mực kêu không giết người. Nhưng chẳng ai tin hắn nữa.

Chiếc xe chở tù rẽ vào con đường đất leo qua một con dốc nhỏ có những tảng đá xám xịt trong ánh sáng lờ mờ của buổi sáng mùa đông lạnh lẽo. Bãi bắn đã hiện ra trước mắt. Chiếc xe lượn một vòng rộng rồi dừng lại bên cạnh một tảng đá màu nâu xẫm lù lù bên lối đi. Tiếng khẩu lệnh nghe rõ mồn một trong buổi sáng bên triền dốc. Nơi đây là bãi bắn của thành phố. Nơi đã có bao tên tử tù phải đền tội của pháp luật. Luồng âm khí lan toả khiến những người lính bồng súng sởn gai ốc. Họ xoa tay vào nhau để bớt lạnh. Viên sĩ quan chỉ huy đoàn thi hành án bước xuống sau cùng khi tốp lính toả ra từng vị trí. Mấy người đi kiểm tra những điểm cần thiết cho công việc mà chiều hôm trước, chính họ đã chuẩn bị cẩn thận. Tên tử tù được dẫn ra khỏi chiếc xe hòm bịt bùng. Chiếc xe bóng lộn chở đoàn cán bộ thi hành án cũng vừa kịp đến. Tiếng đọc quyết định thi hành án đanh gọn, dứt khoát và lạnh lùng. Hắn được hai người dẫn đến bên chiếc cọc gỗ đã ngả màu xám đen khi chiếc xe chở mấy người của toà án vừa khuất sau hẻm núi. Gã tử tù lặng lẽ như một cái xác biết đi giữa hai hàng súng và người câm lặng. Những tiếng lao sao khe khẽ vẳng từ đâu đó trong những lùm xim mua. Thi thoảng những bóng đen lấp ló giữa cụm cây thấp sát gần...

Chờ năm phút nữa! Tiếng viên chỉ huy đanh gọn thường thấy... Chuẩn bị! Năm người lính bịt mặt bằng những mảnh vải đen, xếp một hàng ngang, cầm trong tay những khẩu súng dài có gắn lưỡi lê sáng trắng, đang im lặng chờ đợi. Lên đạn! Lại một tiếng hô vang trong sương sớm. Viên chỉ huy giơ cao cánh tay phải, mắt cúi nhìn đồng hồ.

Bỗng xoạt! xoạt!... Hàng chục bóng đen vút ra từ những bụi cây thấp lao vào đám người bồng súng như những mũi tên. Những tiếng hực lên rùng rợn và tiếng gầm gừ nhay xé. Mấy tiếng rên khàn đục tắc nghẹn. Chỉ thấy những bóng đen chồm lên từng xác người. Khoảng cách quá gần làm viên chỉ huy ngây ra như trời trồng. Năm người lính cầm súng đã bị đàn chó tấn công dữ dội. Cả năm đều bị thương tích, máu me nhễ nhại. Có người bị cắn đứt cổ. Máu phun ra có vòi. Đàn chó vẫn hung hãn xông đến và không ngừng nhay xé những thân xác bất động. Những hàm răng ngoác ra đỏ lòm màu máu…


Một con chó xám to tướng ngồi ngay trước mặt tên tử tù thè cái lưỡi đỏ lòm nhìn trân trối toàn cảnh diễn ra xung quanh. Nó thở hồng hộc với ánh mắt man dại hung hãn của loài thú. Viên chỉ huy thi hành án rút phắt cây súng ngắn lao đến trước tên tử tù. Gã vừa giơ khẩu súng ngắn chĩa về phía hắn. Bống sững lại chết trân. Ngọn súng đu đưa bất định. Gã đã quá run sợ khi chứng kiến thảm cảnh của năm người lính. Chân gã như muốn khuỵu xuống. Cái lạnh của buổi sáng mùa đông làm gã chếnh choáng như say rượu. Bỗng gã rùng mình khi một hàm răng nhọn hoắt ngoạm vào cổ. Gã chỉ kịp giật lùi một bước, không kêu được một tiếng. Một mảnh thịt văng ra từ cổ gã. Máu phun như suối. Gã gục xuống giống một cây chuối đổ.

Đám lính đi theo làm nhiệm vụ bảo vệ vòng ngoài đã biến mất dạng. Mấy tên còn lại vội chui tọt vào trong chiếc xe hòm, đóng chặt cửa lại. Tên lái xe ngồi lặng như một xác chết. Gã cứng cả hàm trước thảm cảnh rùng rợn xảy ra trước mắt. Có lẽ suốt quãng đời sau này của gã không thể quên được thảm cảnh ngày hôm nay. Hồi lâu, đàn chó đã thanh toán xong đám lính quay về chiếc xe chở tù. Những hàm răng gớm ghiếc nhe nhởn đẫm máu. Những ánh mắt chó đỏ ngầu điên dại.  Những bàn chân chó cào vào thành xe xột xột. Gã lái xe cuống quýt vồ chiếc điện thoại. Những ngón tay lẩy bẩy bấm nút…


(còn nữa)


Thứ Hai, 25 tháng 11, 2013

Số 19: Bắc Hà truyện - NGÔI NHÀ MA (phần kết)

NGÔI NHÀ MA...? (tiếp và hết)

Thi mơ màng trong cảm giác nửa mê nửa tỉnh. Cơn lạnh bủa vây làm toàn thân Thi run lẩy bẩy. Chai dịch truyền với sợi dây lòng thòng khẽ đung đưa chập chờn. Những bóng người màu trắng chấp chới, những bước chân vội vã. Thi thấy mình chìm vào một vùng sương khói ngột ngạt. Gương mặt cô gái bí ẩn nhập nhoà lúc ẩn lúc hiện. Lúc nhỏ xíu ở tít xa. Lúc đột ngột sát gần choán hết tầm mắt. Tiếng cô gái nghe như gần như xa, âm thanh rin rít: “Không thể cưỡng được nữa. Ngươi đã hoàn toàn thuộc về ta, về thế giới của ta…” 

Không! Thi cố vùng vẫy chống cự. Cánh tay Thi mềm nhũn. Thi rên lên đau đớn. 

Ngươi không thoát khỏi ta đâu. Thể xác của ngươi giờ chỉ còn là một thứ vật chất vô nghĩa. Còn linh hồn của ngươi đã thuộc về ta vĩnh viễn. Ngươi cũng giống như mọi kẻ khác trên một nửa thế giới. Linh hồn của chúng đã từng thuộc về ta. Nó làm nên sự tồn tại của ta trên thế giới này. Ta sẽ trở thành người. Thành người… Ha ha a a a a a…!”. 


Giọng cười của cô gái bí ẩn nghe âm âm rền rền vang vọng, khiến Thi rùng mình. Không…! Đồ lừa đảo, lũ man rợ…! Thi lại cố oằn người lần nữa… 

Đúng, ta lừa đảo, ta man rợ. Ta chuyên reo rắc cái chết, reo rắc sự thù hận cho loài người. Nhưng ta biết rất rõ, những tham vọng điên cuồng và sự độc ác luôn có sẵn trong máu của các ngươi…? 

Vậy, ngươi là người hay ma? 

Ha ha ha… Ta là người, ta là ma… Ha ha ha. Tiếng cười càng vang xa càng trở nên rùng rợn, chết chóc. Thi lại thét lên… Không!. Anh quờ tay cố tìm kiếm một sự cứu đỡ: Có ai không? Cứu tôi… cứu…? Tiếng kêu của Thi nghe như tiếng nấc nghẹn. Bỗng tay Thi chạm vào một cái gì rất mềm, rất ấm. Anh vội nắm lấy, cố kéo về phía mình. Hơi ấm từ đó lan nhanh, toả vào trong ngực Thi. Trái tim giá lạnh của Thi run lên như vừa được đánh thức. Hơi ấm vẫn lan toả mỗi lúc mỗi mạnh hơn. Thi cảm thấy như có ai đó đang vớt Thi từ vũng tối nhầy nhụa dính dấp trở về thế giới thực. Ngực Thi phập phồng, hơi thở ngào ngạt. Một lần nữa, anh lại chằn mình giữa một vùng sương khói mờ đục… Xung quanh anh, một màu trắng lấp loá bao bọc. Mùi thuốc diệt trùng, mùi cồn quen thuộc xộc vào mũi. Thi lờ mờ nhận ra mái tóc lấm tấm sợi bạc. Một gương mặt hiền từ, đôi mắt lo âu đang nhìn anh. “Hãy cố lên con…”. Tiếng “con” vang vọng ngân nga trong vùng nhớ của Thi. Ôi tiếng “con”, mới ấm áp tha thiết làm sao. Anh muốn nói một điều gì đó nhưng không thể. Thi khẽ nhắm đôi mắt rồi từ từ mở ra hướng về phía người đàn ông. Lòng anh thổn thức… Một giọng nữ thanh thoát cất lên:

- Thưa viện trưởng. Đã đến giờ làm thuốc…

Người đàn ông lặng lẽ đứng dậy. Đôi bàn tay của ông rời khỏi tay Thi. Ông quay người bước ra cửa. Thi cố ngoái cổ nhìn theo cái bóng trắng mờ mờ chập chờn trước mắt… Sự cố gắng làm Thi hụt hơi. Anh lại vươn người thở dốc. Cô y tá vừa tiêm cho anh mũi thuốc. Thi lại chìm vào vùng khói nhẹ thênh đang chầm chậm lan toả, bảo bọc quanh mình. Thi cảm nhận được sự an lành trong giấc ngủ vừa chợt tới. Trong tim Thi tràn đầy cảm giác ấm áp của sự sống loài người. Cảm giác ăn năn của một người con vừa trở về, giữa vòng tay bao dung.

Mấy tháng sau…

Thi đã khỏi hẳn. Anh lần mò trở lại căn nhà bên xóm. Tất cả vẫn như cũ, chỉ có mùi ẩm mốc bốc lên nồng nặc từ nền gạch đỏ xậm, từ đống đồ đạc cũ mèm mốc mác khiến hơi thở anh ngột ngạt. Thi dừng lại thật lâu bên chiếc giường gỗ mộc kê trong góc phòng. Chiếc bàn cũ sứt mẻ cùng chiếc ghế gỗ đã xiêu vẹo. Những kí ức về cô gái xinh đẹp như vẫn đang ríu rít trong căn phòng giá lạnh. Hồi lâu, Thi lần bước về phía khu vườn hoang. Nơi đây đã mất hẳn dấu tích của bàn tay con người. Những gốc cây khô, mỏm đá xù xì phủ kín những cụm cây dại cố tình chen lấn nhau. Phía cuối khu vườn, vách đất đỏ ối như được vạc hoắm vào núi tạo thành cái hõm to như một vòm hang. Tảng đá màu xám lớn chìa ra như cái mái che. Thi nhớ ngày mới đến đây. Xung quanh để rất nhiều những chiếc chum sành đậy kín, xếp thành hàng sát vách đất… nay đã không còn nữa. Ngay cạnh góc tối trong cùng. Một chiếc chum nhỏ đã vỡ, vết vỡ còn mới. Nửa thân dưới còn chìm trong đất. Căn hầm bỏ hoang đã từ lâu rồi. Mặt nền phủ lớp lá khô, nồng mùi ẩm mốc…?.

Vừa bước ra đến cửa hang, Thi khẽ giật mình dừng lại. Viện trưởng đã đứng đó từ lúc nào. Mái tóc bạc phất phơ theo gió. Tiếng ông trầm trầm: Hôm đó, ta và mấy người tìm thấy anh ở đây, đang trần truồng nằm co quắp dưới đất, toàn thân đã lạnh cóng, hơi thở đã… may mà vẫn còn kịp. Thôi, những gì đã qua hãy để nó qua đi, nuối tiếc mà làm gì. Con người thật lạ. Chỉ vì chút ham hố lợi danh mà dễ dàng để linh hồn mình bị đánh cắp, bị lệ thuộc vào tay những thế lực đen tối... Hừm…



Thi cất tiếng khe khẽ: Dạ thưa thầy. Con đã hiểu rồi ạ…!

2005


Thứ Bảy, 23 tháng 11, 2013

Số 18: Bắc Hà Truyện - NGÔI NHÀ MA (tiếp)

NGÔI NHÀ MA...? (tiếp)

Thấm thoắt đã nửa năm trôi qua. Càng lúc Thi càng mất dần cảm giác về thời gian. Mỗi khi đến cơ quan, anh ở lỳ trong phòng. Càng ngày Thi càng sợ ánh sáng, sợ gió, sợ người khác nhận ra mình… Ngay giữa những ngày hè đổ lửa, Thi vẫn luôn ở trong trạng thái ớn lạnh. Anh co mình trong khoảng không gian chật hẹp, cố giấu mình đi. Giống như kẻ tội đồ chạy trốn khỏi thực tại. Suốt ngày chỉ chờ hết giờ làm việc, lại quày quả trở về nhà trọ. Và cứ mỗi đêm, Thi lại tìm đến căn nhà bí ẩn cuối khu vườn quen thuộc. Nơi có cô gái xinh đẹp đang chờ đợi. Sự bí ẩn mỗi lúc càng kích thích tính tò mò khám phá trong anh… Thi đắm mình vào những hoan lạc tuyệt đỉnh của trò chơi bí hiểm. Sự khoái lạc dường như không hề vơi cạn. Nó cứ dâng lên, dâng lên mãi mỗi ngày mỗi lớn hơn, cao hơn… Thi buông thả mình vào vùng không gian hoang tàng không giới hạn… Những lúc quằn quại trong vòng tay người đẹp. Thi chỉ còn một ham muốn duy nhất đó. Là con người, làm sao chống lại được những ham muốn hưởng thụ. Mọi giành giật, chiếm đoạt, quyền uy cũng chỉ để thoả mãn dục vọng đó mà thôi. Có gì khác đâu…?


Lối mòn quanh co dẫn vào khu vườn hoang. Cô gái đi đâu vắng. Thi nhẩn nha dạo quanh. Căn nhà gần như ẩn hẳn trong tán cây rậm xanh ngắt. Không rõ là giống cây gì. Xung quanh là những chiếc hũ sành vừa người ôm cao chừng nửa mét đậy nắp kín mít. Anh tò mò định mở xem cái gì bên trong. Một giọng nói nhẹ nhàng êm dịu bên cạnh khiến Thi sững lại. Anh đừng đụng vào đó. Rồi anh sẽ được biết trong đó đựng cái gì. Em đang làm một chiếc cho anh… Tiếng nói của cô gái nghe như xa như gần. Như thì thầm bên tai, như phảng phất trong gió thoảng. Thì ra cô không bị câm như anh tưởng. Bất chợt Thi cất tiếng hỏi, giọng đầy cảnh giác: Cô là ai? Sao lại ở một mình giữa nơi hoang dã thế này? Cô gái không nói gì, chỉ cười nhẹ và kéo anh vào nhà. Rồi anh sẽ biết ngay thôi. Cô vươn người lấy một chiếc hộp gỗ trên giá bên góc nhà, bình thản mở ra. Thi nhìn thấy một chiếc giỏ dùng bắt cua, buộc quanh miệng một sợi dây vải màu xám đã cũ mốc. Bên dưới là bộ quần áo tứ thân kiểu cổ xưa màu đỏ rực. Những hình vẽ màu vàng chéo nhau kì quặc nổi bật trên ngực áo. Bộ quần áo đã cũ nhưng vẫn ánh lên những tia sáng lấp lánh… Cô gái khẽ mỉm cuời nói với Thi. Đó là toàn bộ gia tài của em. Bộ quần áo là của “Bụt” cho. Nó được hoá từ xương con “Bống” trong chuyện cổ tích đó. Thi như chợt tỉnh, bật ra câu hỏi: Vậy, cô là…? Em hả? Em chính là “cô Tấm ngày xưa” mà người ta vẫn in đầy trong những trang sách dạy trẻ con ở trường học. Là người nổi tiếng “thảo hiền” trong chuyện cổ tích đó. Cô gái cười khẽ: Đã đến lúc em cho anh biết. Mỗi chiếc chum kia là một người. Em đã làm được chín trăm chín mươi chín hũ mắm rồi. Thiếu một hũ nữa là em được trở lại làm người. Một con người thật sự… Cô gái chợt ngừng lời ngước nhìn Thi bằng một đôi mắt đẹp, ngời sáng lung linh. Thi ngồi chết lặng. Vậy ra cô ta một con ma chuyên dụ dỗ đàn ông, rồi hút tinh khí của con người để mong trở thành con người...?. Sao sự đời lại oái oăm đến thế. Ma thì muốn được làm người. Còn con người lại muốn trở thành ma quỷ để hút máu đồng loại… Trong đầu Thi, một sự bùng vỡ choáng ngợp. Anh cố trấn tĩnh. Trong anh, ý nghĩ chạy trốn vừa bùng dậy. Nhưng dường như đôi chân anh bất lực. Ngực như có gì đó đè nặng làm anh khó thở. Anh vung mạnh cánh tay định đẩy cô gái ra xa mình. Nhưng cảm giác đôi tay không còn theo ý muốn. Anh kêu lên thất thanh. Tiếng anh chỉ tạo thành những tiếng rên ú ớ. Anh mơ màng thấy tiếng ai đang gọi anh. Tiếng gọi nghe rất quen. Chỉ thế, rồi anh lịm đi…


(còn nữa)