NHÀ VĂN VÀ CÔ GÁI ĐIẾM
(tiếp)
Thế còn cô? Hắn hỏi ngược một câu bất ngờ khiến cô gái
chợt nín lặng. Mãi sau cô mới cất lời, giọng vẫn nhè nhẹ dịu dàng như hồi nãy. Chuyện
của em thì buồn lắm, cũng chẳng có gì để mà kể. Bao năm qua em đã cố quên đi để
sống. Em có mẹ già ở quê. Nhưng nay thì mẹ đã mất rồi. Mẹ bị bệnh nặng, nhưng
không có tiền để chữa bệnh. Em về đến nhà, vừa kịp nhìn mặt mẹ lần cuối. Mẹ nắm
tay em chan hoà nước mắt, không nói được câu nào. Rồi mẹ ra đi. Giờ chỉ còn lại
một mình em trên thế gian này thôi. Sống thế nào cũng được. Thân em có ra sao
thì cũng chẳng sao… Đã làm cái nghề “mua vui cho thiên hạ”, hỏi có sung sướng
gì chứ?... Thế cái lúc… ấy với người ta, cô không có cảm giác gì sao? Có chứ. Lúc
đầu thì cũng có. Sau rồi thì không… Thế sao cô vẫn làm được nghề này…Không làm
thì lấy gì ăn…Anh biết không. Nghề của em cũng lắm gian truân. Phải biết cách
khêu gợi, phải biết cách lả lơi. Lời nói phải mềm mại, ngọt ngào đưa đẩy. Mà
nhất là phải phục vụ thật chuyên nghiệp, chu đáo, nhiệt tình và… Nói vậy là cô
rất hiểu việc làm của mình. Đúng, nhưng em già rồi… Cô đâu đã già? Là anh không
biết đó thôi. Nghề của em thì 30 đã coi là hết thời rồi anh ạ. Ừa, nếu già rồi
thì thôi nghề đi….?. Cô gái cúi đầu im lặng rất lâu. Thật ra em có lo lắng gì
chuyện đó đâu. Tại bọn nó tranh mất địa bàn. Chúng doạ, nếu em không rời bỏ chỗ
đó thì chúng chém chết. Em sợ, nên phải bật xới ra đây… Hồi mới đến, Em lang
thang bờ bụi mãi. Cách nửa năm, em kiếm được chỗ này. Đó là một cái hẻm nhỏ
cạnh căn nhà. Chủ nhà đã mua nó, nhưng không phải để ở. Bữa gặp em lang thang
đến đây. Mới bảo cho em ở tạm. Trông nhà giùm họ không lấy tiền công. Và từ lúc
đó. Nó trở thành cái “nhà” của em. Khi không làm việc, em về ngủ ở đây. Thế còn
anh thì sao? Anh ở đâu? Tôi hả… Tôi… cũng đã từng có một ngôi nhà… Nhưng bây
giờ thì không. Nó đã đi theo người đàn bà ấy rồi. Bây giờ thì cứ coi như là
không có nhà…?. Tôi là một nhà văn. Nhưng là thứ nhà văn không được công nhận.
Sao vậy? Bởi theo lẽ thường thì khi đã là nhà văn, ai cũng phải vào hội đoàn. Nhà
văn trong cái hội đoàn đó được quản lý chặt chẽ. Được giáo dục thường xuyên về
tư tưởng, lập trường. Được huấn thị, được răn bảo về lý tưởng này nọ… Đặc biệt
là phải viết theo ý người ta. Phải biết nịnh thật khéo. Phải viết những điều
không phải của mình, không phải sự thật… Cứ thế, cứ thế, đến một ngày thấy mình
mòn mỏi rã rời, chẳng thể viết nổi nữa. Một ngày thấy mình bức bối, thấy mình
đang chết... Và tôi bừng tỉnh. Tôi buộc mình phải nhận thức lại, phải tự thay
đổi trước khi quá muộn. Và kết quả là… Là sao hả anh?. Là tôi bị bầm dập te
tua… Để bây giờ tôi đang ở đây…
Hướng ánh mắt về phía cô gái. Hắn có thể nhìn kĩ hơn
khuôn mặt cô. Sống mũi cao, mặt thanh tú, mắt to, da trắng, mái tóc ngắn bồng
bềnh… Dưới ánh sáng chập chờn của ngọn nến. Cô quả là khá xinh đẹp, một vẻ đẹp
gần như thánh thiện. Nhưng sao cô ta lại là gái điếm nhỉ. Cái nghề ấy vốn hèn
hạ bệ rạc, bị cả thế giới khinh miệt. Gương mặt đẹp thế kia mà chứa đựng bên
trong là một tâm hồn thối tha bẩn thỉu của con điếm?. Hắn đưa tay che miệng
ngáp một cái thật dài. Chắc là anh mệt rồi phải không. Anh nằm xuống đây nghỉ
đỡ một lát đi. Nằm ư? Hắn lại nghĩ ngợi. Mảnh ván ghép chỉ rộng khoảng mét tây.
Mình nằm thì cô gái nằm đâu? Hằn ngần ngại: Thế còn… Cô gái chừng như hiểu ý
của hắn. Em đã ngủ cả ngày rồi. Vả lại nghề của em thức đêm đã quen. Em có nằm
cũng không ngủ được. Anh nằm đi…? Hắn nhìn cô gái ngần ngại. Không…? Đừng ngại,
anh nghỉ một lát cho lại sức. Cô gái bất chợt nắm áo hắn kéo khẽ. Mượn đà, hắn
đổ cái xác xuống tấm ván cứng đơ. Đầu hắn ghếch lên khoảng đùi trần trụi của cô
gái. Ôi cái đùi mềm mại và ấm áp đến lạ… Hắn áp gò má lạnh lẽo vào đó. Hắn mải
nghĩ ngợi lung tung, mãi không thể nào ngủ được. Cô gái tựa lưng vào tường ngồi
lặng. Hồi lâu cô đưa bàn tay nhỏ nhắn ấm mềm vuốt nhẹ lên tóc hắn. Bàn tay dần
đến trán rồi khuôn mặt… Anh cũng đẹp trai đấy chứ. Tiếng cô gái thủ thỉ trong
bóng tối. Cánh tay cô choàng ra, ôm lấy đầu hắn, kéo sát vào ngực. Bầu vú áp
chặt vào mặt hắn. Hắn thấy ngột ngạt hơi thở. Càng lúc càng ngột ngạt hơn. Toàn
thân hắn cương cứng. Mùi da thịt đàn bà nồng nàn xộc vào mũi hắn. Mùi nước hoa
mà hắn biết là loại rẻ tiền, bỗng trở nên ngào ngạt đến lạ… Hắn đưa tay vuốt ve
cánh tay cô gái, bờ vai, bầu ngực… Tiếng cô gái thủ thỉ. Làm cái nghề của em,
mỗi ngày phải qua mấy lượt đi khách. Sau thành quen. Ngày nào không đi khách là
thấy… khó chịu trong người lắm… Cả tuần rồi em không làm tình với ai. Anh ấy…
với em đi. Em muốn lắm…? Tiếng cô gái nhỏ dần. Thân thể cô nóng sực đổ trùm lên
người hắn. Bầu ngực như vỡ tan trên mặt hắn. Cái giường nhỏ quá không thể nằm
cùng một lúc cả hai người… Hắn choàng tay ôm lấy thân hình mềm mại nóng bỏng
của cô, lật người chồm lên trên, hừng hực như con thú đói. Mặt hắn giấu khuất
vào bầu ngực ngồn ngộn. Khuôn mặt hắn chuồi dần xuống phía dưới. Hắn lặn ngụp
trong vùng tối ẩm ướt quằn quại. Hắn như mê đi trong cảm giác thăng hoa tột
đỉnh… “Ôi! Một mình… Trong vắt… Không
phải trời. Không phải đất… Chỉ có ngần ngật mưa giông...” Hắn gồng mình
trút hết những gì hắn có. Thân hình cô gái uốn cong đồng loã. Những tiếng rên
khe khẽ kéo dài…
Hồi lâu, hắn đổ vật xuống như trái núi đất lở gặp cơn mưa lớn.
Đầu hắn gục lên bụng cô gái. Cảm giác cái vùng tối tăm ẩm ướt đang gần ngay sát
bên má… Hắn run lên trong cảm giác chơi vơi. Thân hình bồng bềnh như đang rơi
vào một vùng tối đen đặc quánh, Không
gian trầm đọng, bâng quơ… Ngực hắn đang co thắt lại, quặn đau. Cô gái đặt tay
lên mặt hắn. Bỗng cô hốt hoảng rụt tay lại. Ôi trời, trán anh nóng quá. Anh sốt
à? Anh không biết. Chỉ thấy mệt thôi… Cô gái vùng dậy, bật diêm châm một ngọn
nến khác. Bóng sáng chập chờn soi lên thân thể trần trụi của cô, tạo nên những vùng
tối nhấp nhoá trên nền da trắng ngà. Hắn mệt mỏi khẽ nhắm đôi mắt. Hình bóng cô
gái cứ đầy đặn, lớn dần lên choán hết những khoảng trống trong đầu hắn. Chỉ
nghe thấy những tiếng động rất khẽ. Lát sau, cô gái nâng đầu hắn dậy, khẽ cậy
miệng hắn nhét vào hai viên thuốc tròn nhỏ. Đôi môi ấm áp của cô trùm lên môi
hắn. Cô mớm búng nước ấm vào miệng hắn. Cô bảo. Trời bên ngoài lạnh lắm. Em
hứng nước mưa tính cho anh uống thuốc. Nhưng chẳng có cái gì để đựng. Vả lại sợ
anh bị lạnh nên ngậm nước vào miệng, đợi cho ấm rồi mới… Anh ráng nghỉ chút đi. Chắc hồi tối anh gặp mưa lạnh.
Lại ướt nữa nên bị cảm đấy. Cô giở tấm chăn mỏng đắp lên ngực hắn. Hắn vươn người
cố nhìn cô gái lần nữa. Cái bóng trắng lẫn vào vầng sáng nhấp nhoá của ngọn nến.
Giấc ngủ rã rời kéo hắn khỏi thực tại…
…
Hắn bừng tỉnh dậy. Ngoài đường đã rộn tiếng còi xe máy, ô
tô. Tiếng chân người đi lại dậm dịch không ngớt. Hắn dụi đôi mắt cay xè. Cảm
giác đầu tiên của hắn là vầng tối vây quanh. Hắn mặc vội lại quần áo. Bầu không
khí nồng nàn mùi đàn bà. Mùi nước hoa rẻ tiền thoang thoảng quen thuộc. Hắn kéo
cánh cửa sang bên, ghé nhìn ra ngoài. Trời đã sáng bạch, đã hết mưa. Khoảng
giữa mặt đường đã khô. Chỉ còn hai bên lề vẫn còn nhoe nhoét lớp bùn mỏng ướt
át. Hắn nhìn quanh căn phòng một lượt. Chợt thấy một mảnh giấy màu trắng trên
đầu giường. Hắn nhặt lên đọc. “Em đi làm đây. Ngủ dậy anh tự lo liệu nhé. Em
mong anh sẽ trở lại căn phòng nhỏ này trong một ngày nào đó. Em sẽ đợi…
Tái bút: Em chẳng có nhiều tiền. Anh hãy nhận lấy chút
tiền này tạm qua ngày... Hắn cầm cái gói nhỏ mở ra. Mấy tờ tiền giấy ẩm ướt.
Mùi mồ hôi đàn bà nồng nồng. Mùi son phấn rẻ tiền. Mùi… Hắn ngồi lặng thật lâu…
Anh hãy sống như cách mà anh đã chọn. Em nghĩ, cuộc đời mình là của mình, nó
thuộc về mình. Mình phải tự lo liệu. Mình không tồn tại thì chẳng làm được gì
hết. Phải không anh…?. Hãy viết tiếp đi anh nhé. Viết theo cách mà anh đã chọn.
Em xin nguyện là độc giả trung thành thứ nhất của anh…
…
Hắn đứng lại, quay người khép cánh cửa nhỏ che kín cái
ngách hẹp chỉ vừa một người lách qua. Nhìn bên ngoài, dường như đó không phải
là một cánh cửa… Phía xa, trời đã trong trở lại. Những đám mây xám vẫn còn vẩn
vơ đâu đó, nhưng nền trời thì đã xanh. Hắn đứng lặng hồi lâu, rồi dứt khoát
quay người cắm cúi bước, miệng lẩm bẩm: “Một
mình… Trong vắt… Không phải rượu. Không phải nước mắt… Ta là ta… đứa con hoang
cuộc quần hôn của những giáo lý… Ta phỉ nhổ vào lẽ phải và sự minh bạch… Một
mình… Trong vắt… Một mình… Trong vắt…”.
Hắn cắm cúi xoải những bước chân thật dài, vội vã như một
tên trộm đang tìm đường lẩn trốn… Trên phố người xe vẫn tấp nập vút qua như
những cái bóng. Hắn lẩm bẩm: Trong cuộc đời này, không lẽ còn có cái thứ gì
đó gọi là tình yêu nữa sao…?
10/4/2010