Thứ Sáu, 14 tháng 8, 2015

Số 50-2015 - Truyện ngắn NHÀ VĂN VÀ CÔ GÁI ĐIẾM (tiếp và hết)

NHÀ VĂN VÀ CÔ GÁI ĐIẾM  (tiếp)

Thế còn cô? Hắn hỏi ngược một câu bất ngờ khiến cô gái chợt nín lặng. Mãi sau cô mới cất lời, giọng vẫn nhè nhẹ dịu dàng như hồi nãy. Chuyện của em thì buồn lắm, cũng chẳng có gì để mà kể. Bao năm qua em đã cố quên đi để sống. Em có mẹ già ở quê. Nhưng nay thì mẹ đã mất rồi. Mẹ bị bệnh nặng, nhưng không có tiền để chữa bệnh. Em về đến nhà, vừa kịp nhìn mặt mẹ lần cuối. Mẹ nắm tay em chan hoà nước mắt, không nói được câu nào. Rồi mẹ ra đi. Giờ chỉ còn lại một mình em trên thế gian này thôi. Sống thế nào cũng được. Thân em có ra sao thì cũng chẳng sao… Đã làm cái nghề “mua vui cho thiên hạ”, hỏi có sung sướng gì chứ?... Thế cái lúc… ấy với người ta, cô không có cảm giác gì sao? Có chứ. Lúc đầu thì cũng có. Sau rồi thì không… Thế sao cô vẫn làm được nghề này…Không làm thì lấy gì ăn…Anh biết không. Nghề của em cũng lắm gian truân. Phải biết cách khêu gợi, phải biết cách lả lơi. Lời nói phải mềm mại, ngọt ngào đưa đẩy. Mà nhất là phải phục vụ thật chuyên nghiệp, chu đáo, nhiệt tình và… Nói vậy là cô rất hiểu việc làm của mình. Đúng, nhưng em già rồi… Cô đâu đã già? Là anh không biết đó thôi. Nghề của em thì 30 đã coi là hết thời rồi anh ạ. Ừa, nếu già rồi thì thôi nghề đi….?. Cô gái cúi đầu im lặng rất lâu. Thật ra em có lo lắng gì chuyện đó đâu. Tại bọn nó tranh mất địa bàn. Chúng doạ, nếu em không rời bỏ chỗ đó thì chúng chém chết. Em sợ, nên phải bật xới ra đây… Hồi mới đến, Em lang thang bờ bụi mãi. Cách nửa năm, em kiếm được chỗ này. Đó là một cái hẻm nhỏ cạnh căn nhà. Chủ nhà đã mua nó, nhưng không phải để ở. Bữa gặp em lang thang đến đây. Mới bảo cho em ở tạm. Trông nhà giùm họ không lấy tiền công. Và từ lúc đó. Nó trở thành cái “nhà” của em. Khi không làm việc, em về ngủ ở đây. Thế còn anh thì sao? Anh ở đâu? Tôi hả… Tôi… cũng đã từng có một ngôi nhà… Nhưng bây giờ thì không. Nó đã đi theo người đàn bà ấy rồi. Bây giờ thì cứ coi như là không có nhà…?. Tôi là một nhà văn. Nhưng là thứ nhà văn không được công nhận. Sao vậy? Bởi theo lẽ thường thì khi đã là nhà văn, ai cũng phải vào hội đoàn. Nhà văn trong cái hội đoàn đó được quản lý chặt chẽ. Được giáo dục thường xuyên về tư tưởng, lập trường. Được huấn thị, được răn bảo về lý tưởng này nọ… Đặc biệt là phải viết theo ý người ta. Phải biết nịnh thật khéo. Phải viết những điều không phải của mình, không phải sự thật… Cứ thế, cứ thế, đến một ngày thấy mình mòn mỏi rã rời, chẳng thể viết nổi nữa. Một ngày thấy mình bức bối, thấy mình đang chết... Và tôi bừng tỉnh. Tôi buộc mình phải nhận thức lại, phải tự thay đổi trước khi quá muộn. Và kết quả là… Là sao hả anh?. Là tôi bị bầm dập te tua… Để bây giờ tôi đang ở đây…

Hướng ánh mắt về phía cô gái. Hắn có thể nhìn kĩ hơn khuôn mặt cô. Sống mũi cao, mặt thanh tú, mắt to, da trắng, mái tóc ngắn bồng bềnh… Dưới ánh sáng chập chờn của ngọn nến. Cô quả là khá xinh đẹp, một vẻ đẹp gần như thánh thiện. Nhưng sao cô ta lại là gái điếm nhỉ. Cái nghề ấy vốn hèn hạ bệ rạc, bị cả thế giới khinh miệt. Gương mặt đẹp thế kia mà chứa đựng bên trong là một tâm hồn thối tha bẩn thỉu của con điếm?. Hắn đưa tay che miệng ngáp một cái thật dài. Chắc là anh mệt rồi phải không. Anh nằm xuống đây nghỉ đỡ một lát đi. Nằm ư? Hắn lại nghĩ ngợi. Mảnh ván ghép chỉ rộng khoảng mét tây. Mình nằm thì cô gái nằm đâu? Hằn ngần ngại: Thế còn… Cô gái chừng như hiểu ý của hắn. Em đã ngủ cả ngày rồi. Vả lại nghề của em thức đêm đã quen. Em có nằm cũng không ngủ được. Anh nằm đi…? Hắn nhìn cô gái ngần ngại. Không…? Đừng ngại, anh nghỉ một lát cho lại sức. Cô gái bất chợt nắm áo hắn kéo khẽ. Mượn đà, hắn đổ cái xác xuống tấm ván cứng đơ. Đầu hắn ghếch lên khoảng đùi trần trụi của cô gái. Ôi cái đùi mềm mại và ấm áp đến lạ… Hắn áp gò má lạnh lẽo vào đó. Hắn mải nghĩ ngợi lung tung, mãi không thể nào ngủ được. Cô gái tựa lưng vào tường ngồi lặng. Hồi lâu cô đưa bàn tay nhỏ nhắn ấm mềm vuốt nhẹ lên tóc hắn. Bàn tay dần đến trán rồi khuôn mặt… Anh cũng đẹp trai đấy chứ. Tiếng cô gái thủ thỉ trong bóng tối. Cánh tay cô choàng ra, ôm lấy đầu hắn, kéo sát vào ngực. Bầu vú áp chặt vào mặt hắn. Hắn thấy ngột ngạt hơi thở. Càng lúc càng ngột ngạt hơn. Toàn thân hắn cương cứng. Mùi da thịt đàn bà nồng nàn xộc vào mũi hắn. Mùi nước hoa mà hắn biết là loại rẻ tiền, bỗng trở nên ngào ngạt đến lạ… Hắn đưa tay vuốt ve cánh tay cô gái, bờ vai, bầu ngực… Tiếng cô gái thủ thỉ. Làm cái nghề của em, mỗi ngày phải qua mấy lượt đi khách. Sau thành quen. Ngày nào không đi khách là thấy… khó chịu trong người lắm… Cả tuần rồi em không làm tình với ai. Anh ấy… với em đi. Em muốn lắm…? Tiếng cô gái nhỏ dần. Thân thể cô nóng sực đổ trùm lên người hắn. Bầu ngực như vỡ tan trên mặt hắn. Cái giường nhỏ quá không thể nằm cùng một lúc cả hai người… Hắn choàng tay ôm lấy thân hình mềm mại nóng bỏng của cô, lật người chồm lên trên, hừng hực như con thú đói. Mặt hắn giấu khuất vào bầu ngực ngồn ngộn. Khuôn mặt hắn chuồi dần xuống phía dưới. Hắn lặn ngụp trong vùng tối ẩm ướt quằn quại. Hắn như mê đi trong cảm giác thăng hoa tột đỉnh… “Ôi! Một mình… Trong vắt… Không phải trời. Không phải đất… Chỉ có ngần ngật mưa giông...” Hắn gồng mình trút hết những gì hắn có. Thân hình cô gái uốn cong đồng loã. Những tiếng rên khe khẽ kéo dài…


Hồi lâu, hắn đổ vật xuống như trái núi đất l gặp cơn mưa lớn. Đầu hắn gục lên bụng cô gái. Cảm giác cái vùng tối tăm ẩm ướt đang gần ngay sát bên má… Hắn run lên trong cảm giác chơi vơi. Thân hình bồng bềnh như đang rơi vào một vùng tối đen đặc quánh,  Không gian trầm đọng, bâng quơ… Ngực hắn đang co thắt lại, quặn đau. Cô gái đặt tay lên mặt hắn. Bỗng cô hốt hoảng rụt tay lại. Ôi trời, trán anh nóng quá. Anh sốt à? Anh không biết. Chỉ thấy mệt thôi… Cô gái vùng dậy, bật diêm châm một ngọn nến khác. Bóng sáng chập chờn soi lên thân thể trần trụi của cô, tạo nên những vùng tối nhấp nhoá trên nền da trắng ngà. Hắn mệt mỏi khẽ nhắm đôi mắt. Hình bóng cô gái cứ đầy đặn, lớn dần lên choán hết những khoảng trống trong đầu hắn. Chỉ nghe thấy những tiếng động rất khẽ. Lát sau, cô gái nâng đầu hắn dậy, khẽ cậy miệng hắn nhét vào hai viên thuốc tròn nhỏ. Đôi môi ấm áp của cô trùm lên môi hắn. Cô mớm búng nước ấm vào miệng hắn. Cô bảo. Trời bên ngoài lạnh lắm. Em hứng nước mưa tính cho anh uống thuốc. Nhưng chẳng có cái gì để đựng. Vả lại sợ anh bị lạnh nên ngậm nước vào miệng, đợi cho ấm rồi mới… Anh ráng nghỉ chút đi. Chắc hồi tối anh gặp mưa lạnh. Lại ướt nữa nên bị cảm đấy. Cô giở tấm chăn mỏng đắp lên ngực hắn. Hắn vươn người cố nhìn cô gái lần nữa. Cái bóng trắng lẫn vào vầng sáng nhấp nhoá của ngọn nến. Giấc ngủ rã rời kéo hắn khỏi thực tại…
Hắn bừng tỉnh dậy. Ngoài đường đã rộn tiếng còi xe máy, ô tô. Tiếng chân người đi lại dậm dịch không ngớt. Hắn dụi đôi mắt cay xè. Cảm giác đầu tiên của hắn là vầng tối vây quanh. Hắn mặc vội lại quần áo. Bầu không khí nồng nàn mùi đàn bà. Mùi nước hoa rẻ tiền thoang thoảng quen thuộc. Hắn kéo cánh cửa sang bên, ghé nhìn ra ngoài. Trời đã sáng bạch, đã hết mưa. Khoảng giữa mặt đường đã khô. Chỉ còn hai bên lề vẫn còn nhoe nhoét lớp bùn mỏng ướt át. Hắn nhìn quanh căn phòng một lượt. Chợt thấy một mảnh giấy màu trắng trên đầu giường. Hắn nhặt lên đọc. “Em đi làm đây. Ngủ dậy anh tự lo liệu nhé. Em mong anh sẽ trở lại căn phòng nhỏ này trong một ngày nào đó. Em sẽ đợi…

Tái bút: Em chẳng có nhiều tiền. Anh hãy nhận lấy chút tiền này tạm qua ngày... Hắn cầm cái gói nhỏ mở ra. Mấy tờ tiền giấy ẩm ướt. Mùi mồ hôi đàn bà nồng nồng. Mùi son phấn rẻ tiền. Mùi… Hắn ngồi lặng thật lâu… Anh hãy sống như cách mà anh đã chọn. Em nghĩ, cuộc đời mình là của mình, nó thuộc về mình. Mình phải tự lo liệu. Mình không tồn tại thì chẳng làm được gì hết. Phải không anh…?. Hãy viết tiếp đi anh nhé. Viết theo cách mà anh đã chọn. Em xin nguyện là độc giả trung thành thứ nhất của anh…
Hắn đứng lại, quay người khép cánh cửa nhỏ che kín cái ngách hẹp chỉ vừa một người lách qua. Nhìn bên ngoài, dường như đó không phải là một cánh cửa… Phía xa, trời đã trong trở lại. Những đám mây xám vẫn còn vẩn vơ đâu đó, nhưng nền trời thì đã xanh. Hắn đứng lặng hồi lâu, rồi dứt khoát quay người cắm cúi bước, miệng lẩm bẩm: “Một mình… Trong vắt… Không phải rượu. Không phải nước mắt… Ta là ta… đứa con hoang cuộc quần hôn của những giáo lý… Ta phỉ nhổ vào lẽ phải và sự minh bạch… Một mình… Trong vắt… Một mình… Trong vắt…”.

Hắn cắm cúi xoải những bước chân thật dài, vội vã như một tên trộm đang tìm đường lẩn trốn… Trên phố người xe vẫn tấp nập vút qua như những cái bóng. Hắn lẩm bẩm: Trong cuộc đời này, không lẽ còn có cái thứ gì đó gọi là tình yêu nữa sao…?


10/4/2010

Số 49-2015 - Truyện ngắn - Nhà văn và cô gái điếm (tiếp)

NHÀ VĂN VÀ CÔ GÁI ĐIẾM… (tiếp)

Cô là ai…? Hắn lặp lại câu hỏi một lần nữa. Tôi là tôi chứ còn là ai vào đây nữa. Không, ý tôi không phải vậy? Thế là ý gì?... Cô làm nghề gì? Gái điếm… Hắn bất chợt ngây người. Cái gì? Là gái điếm đó… Thế giờ này cô không đi làm việc mà còn ở nhà. Tôi nghe nói nghề của cô là thứ nghề phải làm việc ban đêm cơ mà… Đúng vậy. Nhưng hôm nay đối với tôi là một ngày kỉ niệm. Một kỉ niệm rất buốn nên tôi… Thế còn anh? Anh làm nghề gì? Tôi hả? Tôi không có nghề nghiệp gì hết. Bởi theo lẽ thường. Nghề là một việc làm với mục đích để kiếm sống. Việc tôi đang làm chưa được gọi là một nghề. Bởi tôi không thể kiếm sống bằng việc làm đó… Hừ, anh thật là lắm rắc rối, lý sự… Thì cứ nói đại là anh “vô công rồi nghề” đi cho nó lành. Đằng này lại lý sự quanh co nhiễu sự thế…? Nhưng tôi vẫn thường làm công việc đó. Mà còn làm một cách say mê, đầy tâm huyết ấy chứ…? Vậy, cuối cùng là anh đang làm gì? Viết văn…! Hắn buông thõng. Vậy ra, anh là nhà văn hả. Cứ tạm gọi là như thế đi. Nhưng với tôi thì đó không phải là nghề để kiếm sống. Bởi bây giờ người viết văn đã rất hiếm. Người đọc thì càng hiếm và người biết thưởng thức văn học lại hầu hết chỉ là… nhà văn? Hức, anh có vẻ tiêu cực rồi. Tôi cũng là người thích đọc sách. Nhưng chỉ đọc sách dịch, các tác phẩm nước ngoài. Vậy sao? Vậy ra cô cũng là một “độc giả”, một người yêu sách đó…?. Tôi chỉ đọc ít thôi. Nhưng đọc các tác phẩm ở trong nước thấy nó nhạt nhẽo thế nào ấy. Tôi thi thoảng có vào hiệu sách. Ngó thấy những tập truyện mới in bìa rất đẹp xếp ngay ngắn trên giá. Tôi hăm hở mở ra đọc… chùa. Nhưng thật thất vọng. Phần lớn đều khá nhạt nhẽo. Vẫn cái lối mòn cũ kĩ, vẫn một giọng tâng bốc, khen ngợi một phía… Đúng thế. Sách khi đã được in thì ít nhiều không còn trọn vẹn cái ý tưởng ban đầu của người viết nữa. Qua mấy vòng kiểm duyệt, cắt xén. Nó đã trở nên mòn mỏi, rã rời. Trở thành một thứ văn trơn bóng, phẳng phiu và trơ trẽn. Thì ra là thế? Thảo nào sách thì chất đầy trên giá, mà người đọc chẳng có mấy ai…?.


Thế còn anh. Anh viết về cái gì? Tôi hả. Tôi viết về con người. Viết về thứ động vật cao cấp nhất của trái đât. Loài động vật ngoài bản năng ra, còn có cái phần của linh hồn. Người ta vẫn gọi là ý thức…  Theo như người ta nói. Loài vượn xưa tồn tại qua hàng triệu năm. Đã tiến hoá thành người nhờ lao động. Con người có nguồn gốc là loài… vật. Bởi thế mới có cái từ ghép “con người”. Tức là trong bản thân nó có hai nửa. Một nửa “con” và một nửa “người” song trùng... Ừa, hồi học cấp 3, tôi cũng đã có biết qua. Trước đây tôi đã từng tin như thế. Cứ nghĩ, đã là con vật thì chỉ là con vật. Và người thì phải là con người. Không thể lẫn lộn hai thứ đó với nhau… Tiếng cô gái nhỏ nhẹ dịu dàng hơn. Hắn thủ thỉ. Nhưng sự đời mới trớ trêu làm sao. Loài vật bao đời mong tiến hoá thành người. Nhưng khi đã thành con người. Nó lại tự biến thành loài ma độc ác, để hút máu đồng loại. Con chó còn biết không ăn thịt đồng loại. Nhưng con người thì… Vâng! Cái nghề của em đã chứng minh rất rõ ràng chân lý đó…

Hắn hơi ngỡ ngàng vì tiếng “em” thốt ra từ miệng cô gái. Có vẻ như cô đã bớt nghi ngờ. Có lẽ bây giờ cô ta mới tin rằng hắn đích thị là một nhà văn, một thứ vô hại? Vậy, theo anh thì nhà văn là gì? Ừ, câu hỏi này thú vị đấy. Này nhé. Cô cứ hiểu một cách đơn giản rằng: Văn chương là món ăn tinh thần, là phần tâm linh của con người. Hay văn học là những sản phẩm tinh tuý của loài người. Nó được tạo ra bởi những bộ óc tuyệt vời, nhằm phục vụ lại cho lợi ích của chính loài người. Văn chương được gọi là một loại hình nghệ thuật mang tính sáng tạo. Ừ, Cứ cho là như anh nói đi. Rồi sao nữa…?. Nếu văn chương được tự do sáng tạo. Nó sẽ cống hiến cho loài người những sản phẩm tuyệt đỉnh, mang tầm thế giới. Một nền văn học chỉ phục vụ cho mục đích của một nhóm người. Văn chương đó sẽ trở thành phương tiện, một thứ công cụ tuyên truyền… Nó mỗi ngày mỗi hao mòn đi. Đó còn gọi là thứ “văn học nô dịch”. Anh nói gì mà em không hiểu. Ừ, thế này nhé! Văn chương phải chọn con đường nào. Chọn ai để phục vụ và vươn tới đỉnh cao?. Không thể từ một nền văn chương nô dịch lại tạo ra được những tác phẩm mang cái tầm của thế giới. Mỗi nghệ sĩ, nhà văn cần có một tư duy độc lập, khách quan khi sáng tạo. Không thể sáng tạo nghệ thuật khi đang trong tình trạng mù thông tin hoặc nhận thức bằng những thông tin bị cố ý làm sai lệch. Nên mới có câu rằng: “Nửa cái bánh mỳ là bánh mỳ. Nửa sự thật thì chưa bao giờ là sự thật…”. Ở nước ta, người ta sẽ dần quên lãng một thế hệ nhà văn, một nền nghệ thuật có cái tên ghép nghe rất… hành động. Giờ thì cái tên và cả dòng văn học đó đã thành vô nghĩa. Bởi cái tính không khách quan trong suốt quá trình lịch sử đã qua của nó. Một dòng văn học cứ mãi luẩn quẩn trong cái vòng kim cô “tự kiểm duyệt”. Để rồi tự bào mòn mình, tự chết dần trong nỗi sợ hãi vĩ đại…


(còn nữa)

Số 48-2015 - Truyện ngắn Bắc Hà - NHÀ VĂN VÀ CÔ GÁI ĐIẾM

Truyện ngắn

NHÀ VĂN VÀ CÔ GÁI ĐIẾM

Những giọt mưa li ti bắt đầu rơi xuống mặt đất. Đâu đó tiếng ti vi nhà ai đang phát chương trình dự báo thời tiết, nghe loáng thoáng tiếng được tiếng chăng. Hắn nghĩ thầm: Lại sắp có gió mùa đông bắc nữa rồi. Trời đã vào xuân từ mấy tháng nay. Có lẽ, đây là đợt gió bắc cuối cùng. Rét nàng Bân đây mà…



Hắn vẫn lầm lũi lê bước tiến về phía trước. Những bước rất ngắn, rất chậm. Ô nhỉ, hắn phải đi về đâu…? Không biết... Điều đó nằm ngoài vùng ý thức của hắn. Đầu hắn đang trong trạng thái quay cuồng và trống rỗng… Những hạt mưa li ti thấm ướt manh áo mỏng hắn đang khoác trên người, làm thành từng mảng tối khác màu loang lổ. Hắn co ro giữa hơi lạnh của mưa, của đêm. Hắn vẫn bước lầm lũi trên hè phố. Những bước chân vẫn rất chậm, rất ngắn… “Một mình… Trong vắt…”… Hắn nghĩ…?. Những hạt mưa li ti đã vo tròn lại thành những hạt lớn hơn. Chốc lát đã dầy như tấm lưới loang loáng ánh đèn đường vàng ệch, đan xiên xiên trước tầm mắt. Chỉ có mưa bao quanh hắn… Hắn nép vội vào một gờ hiên nhỏ, nơi hắn gặp đầu tiên khi đợt mưa lớn vừa trút xuống. Đó là mái hiên một căn nhà thấp, trơ trụi… Hắn tựa lưng vào bức tường. Cố nép sát để tránh những giọt mưa quất ngang phía trước mặt. Gió bắt đầu thổi mạnh dọc con phố dài. Những ngọn đèn đường bỗng lắt lay nhấp nhoá, tạo thành những quầng sáng ma quái…. Lạnh, hắn bắt đầu thấm lạnh… Những cơn gió vẫn thông thốc tuôn vào dãy phố. Từng tán cây rũ rượi co ro dưới làn mưa…

Có tiếng động nhẹ ngay phía sau lưng. Hắn bất giác né người tránh như một phản xạ tự nhiên. Hình như có cái gì đó đang ở sát bên hắn… Lạnh! Lạnh thấu vào tận trong cùng cơ thể khiến hắn run lên… Vì sao hắn lại ở đây vào giờ này? Câu hỏi tan biến vào trong mưa gió lạnh lẽo… Hắn lẩm bẩm: “Một mình… Trong vắt… Không phải rượu. Không phải nước mắt… Ta là ai…? Phải chăng là đứa con hoang cuộc quần hôn của những giáo lý... ?


Anh tạm vào trong này cho đỡ lạnh…!. Tiếng ai đó như vọng về từ một vùng xa thẳm. Giọng nói nhẹ và rung… Hắn bất giác rùng mình. Một cảm giác ớn lạnh dội lên từ sống lưng. Chốc lát loang ra đầy ắp cơ thể. Hắn run lên. Không… Không phải hắn sợ. Chỉ thấy người ớn lạnh thôi… Phía sau lưng hắn vừa hé ra một khoảng nhỏ tối thui. Hắn ngập ngừng một lát rồi mạnh bạo lách qua khe hẹp đó. Còn gì để mà sợ chứ?. Hình như có chút hơi ấm nào đó phả vào mặt, khiến hắn hơi chững lại… Một tia sáng vừa loé lên. Que diêm được châm vào một cây nến bé xíu trên cái gờ tường ngang tầm tay. Hắn chợt nhận ra một người đàn bà… Không, một cô gái chừng 30 tuổi trở lại. Dáng mảnh khảnh nhấp nhoá trong ánh nến mờ ảo. Căn phòng… Không, Không thể gọi đó là căn phòng đựoc. Vì nó nhỏ đến mức không thể nào nhỏ hơn. Anh ngồi xuống đi… Ngồi đâu…? Hắn bật ra câu hỏi nhỏ? Thì đó đó…? Hắn cúi xuống lần chỗ ngồi trên một vật cứng tuồng như là tấm ván…  Tay hắn sờ xoạng xung quanh như cố ý muốn biết mình đang ngồi lên vật gì… Hình như đó là một tấm ván thật… Không, chừng 3 tấm kết lại với nhau giống như một cái giường nằm vừa nhỏ vừa dài, kê cao hơn mặt sàn nhà… Anh đi đâu vào giờ này…? Một lần nữa, hắn lại rùng mình. Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng… Hắn sợ ư? Nhưng mà sợ cái gì chứ? Hắn đã mất cái cảm giác sợ. Không, đó chỉ là bản năng cố hữu của con người. Hắn, một gã đàn ông nhút nhát và đớn hèn… Hắn nghĩ vậy… Cô là ai? Câu hỏi bật ra từ cái miệng khô khốc của hắn. Tôi hả? Tôi là… tôi chứ còn là ai? Thế đây là đâu… Ô hay, anh này  ngớ ngẩn quá. Đây là nhà tôi chứ đâu? Hắn im lặng thầm nghĩ. Thế này mà cũng gọi là nhà ư? Hắn nghiêng ngó xung quanh như dò xét. “Căn phòng” chỉ là một cái hốc nhỏ rất hẹp chừng năm sáu mét vuông thôi. Hắn đoán thế. Ba mặt chắn bằng cót ép. Chỉ có một mặt là tường xây bằng gạch. Lớp vữa trát đã bong tróc lở loét… Thế ra là cô ở đây à… Vâng! Tiếng vâng chừng như có vẻ dịu hơn hồi nãy… Một cơn gió mạnh thốc vào căn phòng làm cho ngọn nến chao mạnh suýt tắt. Căn phòng dường như âm u hẳn. Anh kéo dùm cánh cửa khép lại đi. Hắn đưa tay sờ soạng một lát, rồi cánh cửa cũng khép lại. Cơn gió chuội ra phía đường. Một cơ đau thốn cộn lên trong bụng, khiến hắn phải rên khẽ. Hai tay ôm chặt lấy cái bụng lép kẹp. Hắn cảm nhận được bụng hắn như đang có con rắn cuộn tròn bên trong. Mỗi lúc lại bất chợt bung duỗi thẳng ra, thốc mạnh vào làn da phía trước rốn. Cơn đau thốn lại vụt đến lần nữa, réo sôi… ọc ọc… Cô gái bật cười… Chắc là anh đói lắm phải không?. Từ sáng đến giờ, có ăn gì đâu mà chẳng đói chứ… Cô gái không nói gì, lặng lẽ lục trong cái túi nhỏ treo ngay cạnh, lấy ra một gói giấy báo. Cô dúi cái gói vào tay hắn. Hắn cầm lấy như cái máy. Lần giở mảnh giấy gói ngoài. Thì ra đó là một nửa cái bánh mì nguội ngắt đã bắt đầu cứng… Anh ăn tạm chút đỡ đói. Đang mưa gió thế này. Đêm lại khuya nữa. Phải đi sang tận dãy phố bên kia mới có chỗ bán đồ ăn… Hắn đưa mẩu bánh mỳ lên cắn một miếng. Miếng bánh khô khốc, nhệu nhạo trong miệng. Hồi lâu thấm nước bọt bắt đầu mềm dần. Vị ngọt thấm qua đầu lưỡi… Hắn nuốt vội, cắn… lại nuốt vội như một cái máy… Chỉ một thoáng, nửa chiếc mánh mỳ đã biến mất khỏi bàn tay hắn. Cô gái  đưa cho hắn một cái chai nhỏ đựng nước. Hắn ngửa cổ tu một hơi. Nước nhạt thếch nhờ nhợ… Không phải nước khoáng đâu. Là em lấy ở siêu thị lúc chiều trong cái bình lọc công cộng dưới sảnh đó. Hắn thở mạnh ra một cái, đưa cái chai trống không về phía cô gái. Bất chợt tay hắn chạm và tay cô ta. Một bàn tay mềm ấm, có vẻ thon dài. Hắn nghĩ: Ừ, bàn tay này chắc phải của một người có dáng dấp nhỏ nhắn. Một bàn tay khá mềm mại…

(còn nữa) 

Thứ Tư, 12 tháng 8, 2015

Số 47-2015 - Truyện ngắn - CÚI XIN

Truyện ngắn

CÚI XIN…

Mẹ… thằng này số nó son. Vừa lính về đến quê đã vớ được con ngon thế làm vợ. Tân chép miệng vẻ tiếc rẻ. Ước gì… Anh lắc đầu cố xua đuổi ý nghĩ rối rắm ở trong đầu. Nhưng càng cố cảm giác ganh tị thèm thuồng trong Tân càng mỗi lúc càng lớn dần. Ước gì… Cái lưỡi của Tuân liếm nhanh đôi môi bóng nhẫy. Đám cưới linh đình, cỗ bày la liệt…



Anh ơi, chồng em…

Hả… nó bị làm sao.

Chồng em bị bắt rồi. Thanh bật khóc nức nở.

Hả… Nó bị hồi nào?

Dạ gần một tháng rồi ạ.

Em ngồi đợi anh chút nhé. Với tay quay số… Thế nào, hả… vụ đó thế nào… Được rồi để coi lại… Ờ… được… được, gác máy thở dài: Hừm… thì ra nó mắc tội "lừa đảo chiếm đoạt tài sản công ty"… Người ta kiện nó. Em yên tâm đi, từ từ để anh tìm cách tháo gỡ…  

Dạ… Trăm sự nhờ anh giúp. Em chả hiểu mô tê gì cả, thấy anh ấy bị bắt em hoảng quá cuống cả lên, vội tìm đến anh nhờ cậy. Chả gì anh cũng làm sếp tòa án, chắc chắn anh sẽ… Em xin anh giúp chồng em, cần gì em cũng lo liệu được.

Cô nói thế bộ coi tôi là người thế nào chớ. Chả gì tôi với nó từng là đồng chí, đồng đội cũ với nhau bao năm mà… Cô nói thế làm tôi buồn…

***
Em van anh, anh cứu chồng em với.

Em yên tâm. Anh cứu, anh sẽ cứu…!

Ôi… sao em thấy mệt quá. Chân tay em sao lại mềm nhũn ra thế này. Em… nóng quá… Anh… cởi… giùm… em với… Hu hu.
Một tiếng sau. Thanh vẫn còn mê mệt, miệng liên tục rên những tiếng ú ớ. Tân chậm rãi mặc quần, nhếch cười: Mấy năm rồi mà con này vẫn còn ngon thế. Mới xa chồng chưa đầy tháng mà đã ứ đọng như hồ chứa nước thủy điện. Đụng vào là tuôn trào như thác. Cái lưỡi của Tuân lại bất giác liếm nhanh đôi môi bóng nhẫy. Ua… đã thật.

***

Có việc gì mà anh kêu em lên gấp vậy?.

À, anh vừa liên hệ với bên công an. Các anh ấy bảo đang xác minh lại vụ án. Anh đưa em sang gặp thằng cán bộ điều tra bên đó hỏi han tình hình. Nào đi…

Thanh hấp tấp đi theo Tân…

Trưa rồi, mình ăn cơm đã, anh đói quá.

Dạ… nhưng…?

Muốn cứu chồng em thì phải nghe anh, chắc chỉ mấy tháng là nó được thả ra thôi. Anh đã nhờ người giúp đỡ rồi. Em yên tâm đi.

Ơ… Sao anh lại dẫn em vào đây. Vào đây nghỉ trưa một lát. Anh hơi say chưa lái xe về được. Thanh líu ríu theo Tuân. Anh đi tắm cái cho mát đã… Vừa nói Tuân vừa lột bỏ quần áo vứt lên giường lững thững đi vào phòng tắm. Tiếng nước xối ào ào… Anh nhờ cái.. Dạ… Thanh líu ríu bước vào theo… Em cởi đồ ra kẻo ướt hết... Cọ lưng cho anh với… Có tiếng Tân trêu đùa trong nhà tắm… Một lát sau đã thấy Tân bế Thanh trên tay bước ra. Hai tấm thân ướt lướt thướt… Nào ngoan đi nào. Nhưng… em sợ… Có anh đây sợ gì chứ… Thanh nghĩ: Thôi thì mình hy sinh tất cả vì chồng mình, vả lại cũng đâu có mất gì đâu…

***
Một tuần sau... Reng reng…. Em ơi! Lên anh bảo cái này…

Đại được tha về. Anh gầy xọm, mặt hốc hác, bước đi lòng khòng… Thanh xót xa nhìn chồng, đôi mắt đẫm lệ… Đêm ấy, vợ chồng ân ái thật mặn nồng sau mấy tháng xa cách. Thanh ôm chồng khóc mãi, nước mắt ướt đẫm ngực Đại. Anh vuốt ve bờ vai của vợ dỗ dành. Anh đã về đây rồi mà, thôi đừng khóc nữa em… Thì ra chúng bảo góp chút vốn nhỏ vào công ty để làm ăn chung. Rồi lập mưu cướp trắng công ty của anh. Không lẽ anh lại ăn cắp tiền của chính mình...?. Thanh vẫn khóc nức nở. Những giọt nước mắt nóng hổi rơi lã chã…

***

Anh ơi… Tiếng Thanh thì thầm trong ống nghe…

Em hả, có chuyện gì không?

Em… em… nhớ… anh.

Tân bật cười. Vậy thì lên đi, anh cũng đang nhớ em như điên rồi đây…

Dạ, hôm nay chồng em đi vắng. Bỗng dưng em nhớ anh quá… Cười khúc khích.

Thanh nâng ly rượu màu đỏ xậm lên ngang tầm mắt. Ánh mắt đong đưa theo chiều sóng sánh của ly rượu… Thế là chồng em đã được tha về rồi. Em mừng quá.

Số nó son đấy em ạ. Cũng nhờ anh quen biết rộng, anh ra tay đắc lực chứ không thì nó toi rồi. Em không biết đám đó bây giờ nó ác lắm. Không có tội bọn chúng nó đánh cho ra tội. Có tội chúng đánh thật đau để vòi tiền. Không chi tiền thì tội càng nặng, tù mọt gông… Đời nó chó thế đấy em ạ…

Dạ… Bữa nay em lên để cám ơn anh đã giúp đỡ gia đình em mấy tháng qua.

Vẽ chuyện, ơn huệ gì chứ. Anh chỉ cần em thôi… Tân ôm choàng lấy Thanh, Anh dụi mặt vào bộ ngực thây lẩy của người đàn bà. Anh đi tắm cái đã…

Dạ…

Tuân trần trưồng bước ra khỏi nhà tắm, những giọt nước ướt lướt thướt nhểu xuống theo mỗi bước chân. Thanh ngồi hơi ngửa người trên chiếc ghế da, toàn thân trắng ngà khêu gợi. Chai rượu hồi nãy Tân đem theo vào phòng đặt cạnh lọ hoa ni lon. Ly rượu màu nâu sóng sánh đặt kế bên. Thanh nở nụ cười rất tươi. Đôi môi đẹp như đóa hoa hồng hé mời. Cặp vú tròn vo nhau nhảu chĩa ra phía trước. Đôi núm vú màu hồng nhạt chồi lên khỏi cái quầng màu hồng trên nền da trắng mịn. Thanh khẽ nghiêng người khép hai đùi nõn nà, ánh mắt ướt át nhìn Tân…

Tân như choáng ngợp trước thân hình khêu gợi của người đàn bà. Anh quỳ xuống sàn úp mặt vào đùi người tình. Thanh đưa tay mềm mại xục vào mái tóc dầy của Tân. Cử chỉ âu yếm khiến anh hưng phấn đến lạ. Tân choàng tay qua cái eo thon thả mịn màng quyến rũ đến không thể dừng được ấy… Thanh lắc nhẹ đầu xua mái tóc mềm mại xuôi về phía lưng trần. Cô ngả đầu vào vai Tuân. Anh sung sướng đặt một nụ hôn dài lên đôi môi xinh đẹp của Thanh, nụ hôn ngọt lịm. Tiếng Thanh thì thào. Anh lúc nào cũng nôn nóng như thế à, cứ như là con hổ đói ý… Đàn bà ai cũng thích được chiều chuộng vuốt ve… Tân sướng rơn, cái lưỡi lại liếm lên môi mấy cái liền. Thanh nũng nịu. Em muốn uống rượu… Tân cầm ly rượu kề vào môi Thanh. Cô hớp một ngụm lớn, hơi nhăn mặt cố nuốt. Cô cười cười đẩy ly rượu về phía Tân: Em uống rồi, giờ đến anh đấy. Tân nâng ly rượu ngửa cổ uống cạn…

***

Chiều muộn không thấy khách trả phòng, cô nhân viên nhà nghỉ lên phòng gõ cửa. Cửa khóa trong, im lặng… im lặng…. Gọi mãi không có tiếng trả lời, bèn lấy chìa khóa dự phòng tra vào ổ. Cánh cửa bật mở. Một tiếng thét kinh hoàng. Mọi người đổ xô đến. Trên giường, hai cái xác trần truồng đang cuốn chặt lấy nhau. Hai thân thể đã cứng đơ, tím bầm… Họ chết đã lâu.

Báo cáo pháp y kết luận: “Hai người chết vì trúng cùng một loại độc cực mạnh. Người đàn bà có thai 3 tháng…”

***

Mùa thu lại về, sắp đến ngày quốc khánh… Dọc con phố chính người ta đã treo cờ và biểu ngữ đỏ ối. Lá thu xao xác rơi đầy trên hè phố hoe nắng. Chiều lơ đễnh, buông xuôi… Người đàn ông cao gầy, gương mặt hốc hác đang ngồi câm lặng, đôi mắt tối xầm, lạnh lẽo. Ly cà phê trước mặt đã cạn.. Dàn AUDIO đang phát bản nhạc cũ, giọng ca Khánh Ly trầm trầm: “Hãy sống giùm tôi, hãy nói giùm tôi, hãy thở giùm tôi. Thịt da này giành cho thù hận, cho bạo cường, cho tham vọng của một lũ điên… Hãy sống giùm tôi, hãy nói giùm tôi, hãy thở giùm tôi… Anh chị này, sao vui mừng làm người cúi xin?”. Ừ, sao em lại làm người cúi xin vậy hả em…?



21/8/2012

Thứ Ba, 11 tháng 8, 2015

Số 46-2015 - Truyện ngắn NỘI TÔI.

Truyện ngắn

NỘI TÔI… 

Cứ đến 29 tết, Nội nằng nặc đòi về quê. Vào ngày đó, ba tôi im lặng chấp hành mọi điều kiện của Nội. Ông lái chiếc xe 4 chỗ, đưa cả nhà đi… Mỗi năm vào ngày đó tôi như bị cực hình. Thấy phải làm rất nhiều chuyện mà tôi không hiểu. Căn nhà ở quê nằm khuất trong khu vườn rộng trồng cây trái, mái lợp cỏ tranh. Vách ngăn cũng bằng cỏ tranh, nền đất nện với mấy thứ đồ đạc lỉnh kỉnh mốc thếch. Mỗi lần về quê, Nội lẩn thẩn sờ lần từng đồ vật cũ kĩ trong nhà. Hồi lâu lững thững ra gốc mù u đầu con rạch cạn ngồi im lặng như một pho tượng. Có lần nghe Nội ca cẩm: Ngày trước con rạch này rất rộng và sâu lại nhiều nước nữa. Chỗ này cột chiếc ghe nhỏ của nhà mình. Vậy mà…

Ba tui trở nên lầm lì. Ổng lững thững đi theo những bước chân lẫm chẫm của Nội… Còn tôi thì tha thẩn lượn quanh khu vườn cho hết thời gian. Gia đình tôi sống ngoài thị xã, một căn nhà lớn ba tầng gần trung tâm, cách quê vài chục cây số. Con đường nối hai nơi nhỏ hẹp, rải một lớp nhựa mỏng làm mặt, đây đó nhiều chỗ rạn vỡ gồ lên như lưng trâu, thi thoảng mấy hố lõm sâu như chỗ heo nằm. Ba tôi bảo trông nó giống như cái hố đạn pháo ngày trước. Tuy vậy cũng đã có đường để đi, ngày trước muốn lên thị xã phải đi bằng ghe lái. Nội tôi kể  thế… 

Năm nay Nội yếu lắm, không về quê được nữa. Nội kêu ba tôi vào bảo: Thằng Hai mi về quê thắp nhang mộ tổ tiên thay má, nhớ đi mau rồi về. Nội chỉ nói thế rồi quay mặt vào tường. Tấm đệm Nội nằm phát ra tiếng sột soạt rin rít… Ba kéo tấm chăn mỏng đắp ngang người Nội. Ông quay ra dặn tôi: Ba đi nhanh thôi rồi sẽ trở lại ngay. Nhớ coi chừng Nội nha Út. Chỉ vài chục cậy số, ba đi xe máy cho nhanh. Nói rồi ông lúi húi dắt xe ra khuất mé cửa. 

Tôi mang laptop ra học bài, cũng sắp bảo vệ luận án rồi. Khi tôi tốt nghiệp đại học. Ba bảo tôi cần phải học thêm để sau này về giúp ba quản lý công ty… Giờ tôi đã sắp tốt nghiệp thạc sỹ một trường quốc tế của Mỹ. Trường này chỉ dạy bằng tiếng Anh. Nhớ hồi mới vào học, lớp đông lắm, có tới cả trăm. Chỉ hơn tháng thì vắng hẳn. Phần đông là con cháu các quan chức đăng kí theo học. Nhưng cứ rã đám dần bởi thày giảng bài bằng tiếng Anh. Người không đủ khả năng ngoại ngữ, ngồi nghe khác nào vịt nghe sấm. Mới hay việc học đâu có dễ. Ví như phải học xong phổ thông mới đủ khả năng để nhận thức các kiến thức bậc đại học vậy. 

Nội thở dài, trở mình nằm nghiêng. Trời trở gió, mấy đám mây xám lăng xăng bay lượn trên bầu trời. Nắng đã chênh chếch bên hông nhà. Thấy Nội rên khe khẽ. Chắc là Nội đau lắm. Nội tôi bị bệnh khớp đã lâu. Những ngày trở gió, Nội thường khó ở trong người. Tôi ngồi bóp chân cho Nội hồi lâu. Thấy Nội nằm yên. Tôi khẽ kéo tấm chăn mỏng đắp cho Nội, lại ra phòng ngoài làm bài tiếp. 

Xế trưa ba về. Theo sau ông là một ông già, tóc bạc phơ, ăn mặc rất sang trọng. tóc bóng mướt, da mặt tai tái, đôi mắt héo úa. Nhìn sắc mặt thì thấy ông có vẻ như là đang bịnh nặng. 

Dạ… mời ông Tư ngồi chơi ạ. Con Út đâu, rót nước mời ông Tư nha.

Dạ… Tôi bưng khay nước rón rén lại bàn, đặt ly trà nóng ấm với cái đĩa trước mặt khách, khẽ khàng: Dạ… con mời ông Tư dùng nước trà ạ… 

Ông già ngẩng nhìn tôi, đôi mắt đục lờ bỗng bừng lên vẻ ngơ ngác khiến tui hơi ngỡ ngàng vội quay nhìn sang chỗ khác. Sao ổng nhìn mình với ánh mắt lạ lùng vậy chớ?

Con nhỏ… 

Dạ thưa ông Tư. Nhỏ Út là con gái duy nhất của tui đó. Dạ, cháu vẫn còn đang đi học ạ. 

Mà… con nhỏ…? 

Ông khách thoắt nín bặt 


Nội tôi chống gậy lập cập bước ra, lặng lẽ ghé ngồi vào chiếc ghế mây vẫn thường ngồi, chậm rãi vê miếng trầu đưa lên miệng, nhai bỏm bẻm.

Bà có khỏe không. Hình như bà đang bịnh…!? 

Già rồi còn khỏe với ai. Tui bịnh sơ sơ thôi, hỏng có chi? 

Bà giờ sung sướng quá rồi. Gia đình con cái đề huề. Lại có con cháu gái học hành giỏi giang. Ừa, mà sao nó giống bà hồi đó như bóc vậy chớ. Hồi nãy nhìn nó, tui cứ ngỡ là… 

Ông nói chi lạ. Ông làm đến bậc quan to nhất tỉnh. Ông đã ngồi trên đầu thiên hạ, ông chẳng thiếu gì tiền, vậy còn chưa vừa lòng sao?. À mà con cái ông chắc phải giỏi giang lắm, làm đến chức gì rồi? 

Hưm… bà mỉa tôi làm gì. Nghĩ đến con cái tui buồn thúi cả ruột… Đã lâu lắm tôi mới về quê… Không gặp thằng Hai đây tui cũng không biết bà còn sống đến bây giờ… 

Ông còn nhớ đến tui nữa sao?. 

Tui… tui…!. Ông Tư cúi mặt thở dài. 

*** 
Mấy ngày sau, Nội có vẻ mệt lắm. Nội kiu ba tui lại dặn dò: Dù ổng có sai thì má cũng đã tha thứ cho ổng rồi. Thằng Hai mi cũng… 

Ba tôi gắt: Má tha chứ tui hỏng có tha được đâu… 

Thằng Hai vẫn chứng nào tật đó, mi cố chấp quá, tha được thì tha đi… 

Tui không thể quên những năm tháng sống ở quê. Má lặn lội quanh năm vất vả đầu tắt mặt tối, ăn khổ sống hèn… giành tiền nuôi tui ăn học. Tui nghĩ công ơn của má đối với tui chẳng thể nào kể hết. Mấy chục năm qua chỉ có má với tui. Có thấy mặt ổng bao giờ đâu… Khi biết ra thì ổng làm quan lớn rồi. Nhà giàu muôn thiên… mà ổng có bao giờ tìm thăm má lấy một lần…? 

Ừa… hồi đó chiến tranh mà, ổng mải lo làm cách mạng. Trách ổng cũng tội 

Tui không trách ổng. Chiến tranh đã qua mấy chục năm rồi…

 Người sắp chết thì chấp nhất nỗi gì chứ. Thằng hai nghe má đi. Mình ở hiền gặp lành, trời cao có mắt đó con ạ… 

Tui nghe nói ổng bây giờ sống buồn lắm. Vợ con ổng quanh năm mải lo ăn chơi đốt tiền… Ổng đã nghỉ hưu mấy năm rồi, sống một mình trong căn biệt thự lớn trên Sài Gòn, bệnh chẳng có ai chăm sóc. Ổng được vậy cũng là tốt phước rồi đó má. 

Mi cứ giận ba mi mãi được sao? 

Nội giận dỗi quay mặt vào tường, không nói gì nữa…. Ba tôi ngồi lặng bên giường rất lâu. Ông nắm bàn tay giá lạnh của Nội buông thõng nơi mép giường, Ánh mắt ông như chợt chùng xuống. Nội tôi đi ngay hôm sau đó.

*** 
Ngày tôi theo chồng, ba gọi tôi vào bảo: Đây là đôi bông tai của Nội. Lúc ra đi, Nội dặn ba trao lại cho con ngày con lấy chồng. Nó chẳng đáng là bao, nhưng đó là kỉ vật duy nhất cả cuộc đời gian khó của Nội. Con phải giữ gìn cẩn thận nha… 

Tôi cầm chiếc hộp nhỏ trong tay mà đôi mắt rưng rưng… 

Ba tui bảo: Đã mấy lần Nội nói ba tha thứ cho ổng. Nhưng ba… không… thể…!. Mấy năm chiến tranh, ổng từng được Nội con đào hầm nuôi giấu che chở. Nội thương ổng, chịu khổ cả một đời chờ đợi ổng. Nhưng ổng có bao giờ nhớ đến Nội đâu. Người mà chỉ biết có tiền, đến quê hương, vợ con của mình cũng bỏ mặc. Còn đưa người về cưỡng chế cướp đất của chính quê mình rồi bán cho người nước ngoài. Đến cái khu mộ tổ nhà mình ổng cũng chẳng chừa cho nữa…



29/6/2012

Thứ Sáu, 7 tháng 8, 2015

Số 45-2015 - Truyện ngắn HOA BÈO TÍM

HOA BÈO TÍM

Lụa trần truồng nằm ngửa, hai chân giang rộng duỗi thẳng trong tư thế hoàn toàn thỏa mãn. Đôi mắt cô lim dim nhìn lên trần nhà phẳng lì, ghép bằng những mảnh nhựa trắng mịn… Cô bật cười thầm, bởi đã lâu quá cô mới nhớ là mình có một cái tên rất quê: “Lụa”. Cái tên nghe thật cục mịch, cái tên của một thời quá khứ. Không có những lúc yên lặng ngẫm ngợi như lúc này, có lẽ cô đã quên mất cái tên cúng cơm của mình.

Mới đó mà đã bốn năm rồi, từ ngày con bé Lụa được một người cùng quê đưa lên thành phố kiếm việc làm cùng những lời hứa hẹn đảm bảo toàn phần tốt đẹp. Từ một cô gái quê, Lụa trở thành một người đàn bà trải đời ở tuổi hai mươi. Từ cái đêm đầu tiên lên thành phố, Lụa đã choáng ngợp bởi nhịp sống gấp gáp chốn thị thành. Cô nhanh chóng hòa tan mình trong guồng quay hối hả xô bồ ấy. Cũng ngay cái đêm đầu tiên đó, cô trở thành đàn bà dưới tay một đại gia tìm cơ hội giải đen sau phi vụ làm ăn đổ vỡ. Cô nhận được ba triệu đổi cái trinh trắng của đời con gái. Mọi chuyện theo dòng thời gian từ đó cứ trôi đi lặng lẽ. Chẳng ai quan tâm đến Lụa, chẳng ai biết là có con Lụa trên cõi đời này. Là một người nhạy cảm. Lụa nhanh chóng hòa nhập, trở thành gái điếm một cách tự nguyện từ lúc nào không hay…

Cô xoay người nhìn Hào đang thiêm thiếp trong giấc ngủ mỏi mệt. Cô thường tự hào. Dưới bàn tay chuyên nghiệp của mình, cô chưa khuất phục trước bất cứ gã đàn ông nào. Ấy vậy mà cô nhiều lần phải gục ngã dưới sức càn lướt của Hào. Hào đến với Lụa cũng thật bất ngờ. Anh vốn là một sếp có số có má trong ngành công an. Có lần Lụa ỡm ờ… Này anh. Em thấy lạ lắm… Lạ gì? Lạ là anh rõ ràng là công an. Nhưng lại chẳng giống công an, mặc dù anh đích thị là công an. Vậy là sao…?. Chính xác, anh là thế. Có đấy mà không có đấy. Một thứ công an mặc thường phục. Nhưng anh có uy quyền hơn bộ quần áo đó. Ua… Lụa bật cười. Vậy thì em hiểu rồi. Có nghĩa là anh có đi buôn ma túy thì chẳng công an nào dám bắt. Em thật thông minh. Đó chính là điều anh cần ở em. Người ta có câu: “nhất mại dâm, nhì ma túy”. Em luôn đứng hàng thứ nhất đấy. Ha ha ha.  Hào cười sặc sụa đến văng cả nước giãi. Ô hô hô, gái điếm …!. Ô hô hô, công an…!

Lần đầu bắt gặp tia nhìn hoang đã của Hào, Lụa như đang mơ ngủ chợt bừng tình… Lụa nhớ lại những tháng ngày ngập ngụa trong cuộc đời làm gái điếm của mình. Lụa không thể nhớ đã ăn nằm với bao nhiêu gã đàn ông. Nhưng đêm đó với Hào. Lụa mới thật sự được làm đàn bà… Lụa thầm kêu trời vì những ngón chơi độc địa của Hào, khiến cô nhiều lần lên đến tột đỉnh của sự khoái lạc, mà Hào thì vẫn nhơn nhơn như chưa hề có dấu hiệu dừng lại. Không lâu sau đó Hào bảo: Anh đã chuộc em ra. Từ nay em về với anh…

Anh ạ. Mai cho em về quê giỗ mẹ… Hào ậm ừ trong cơn say. Đêm ấy Hào dày vò thân xác Lụa một cách bất thường. Lụa ngửi được mùi tanh tanh khác lạ từ hơi thở hào hển của Hào… Hình như Hào vừa uống một thứ rượu lạ, làm tình cũng man dại khác lạ… Lụa mỉm cười mãn nguyện. Cái cách làm tình của Hào trước giờ vốn rất hoang dã, bạo lực. Hào có thể vục mặt vào háng Lụa cả giờ không chán. Mặc cho Lụa giãy giụa trong cơn khoái lạc. Mặc cho suối tình phun trào ướt đẫm khuôn mặt gồ ghề nung núc những múi thịt của Hào. Mỗi ngày, Lụa lại gặp những kiểu mới lạ mà chỉ có Hào, không phải gã đàn ông nào cũng có… Với Hào, Lụa dường như không phải là mình nữa. Cô luôn buông thả mình vào những cơn khoái lạc cuồng dại. Có bao nhiêu dồn nén Lụa đã tuôn ra hết. Tấm ga giường dưới lưng giờ vẫn còn ướt lạnh từng khoảng lớn. Lụa lơ mơ trong giấc ngủ mệt. Đã mấy lần Lụa tuôn trào trong cơn cực khoái… Giờ thì cô thấm mệt?.

Lụa ướm lời với Hào bảo: Em muốn anh cùng về với em, đặng còn giới thiệu anh với gia đình… Hào cáu kỉnh ngắt lời làm Lụa cụt hứng. Giờ nghĩ lại mới thấy Hào đúng. Là sếp trong một ngành nhậy cảm. Làm sao Hào có thể chường mặt ra chứ. Ngay cả mối quan hệ giữa Hào với Lụa nữa, cũng đâu có thể công khai. Hào có vợ ở quê. Với tuổi năm mươi, con cái đã đùm đề…

Lụa mơ màng nhớ đến Hưng, người bạn thân từ thủa hàn vi ở quê. Mối tình đầu đơn sơ mà sâu lắng. Người ta bảo: Tình đầu vụng dại mà ai dễ quên…?. Nghĩ đến Hưng, lòng Lụa bỗng nôn nao khác lạ. Mai về gặp Hưng, chắc anh chàng khờ sẽ ngạc nhiên lắm đây. Chả gì đã bốn năm đi làm ăn xứ người… Người quê vẫn nghĩ như thế. Chuyến về lần này cũng như là “vinh quy”, phải tỏ ra sang trọng đàng hoàng chút chứ. Chả lẽ…!. Lụa nghĩ tới gói tiền hơn chục triệu giành dụm bấy lâu, vẫn nằm im tận đáy túi xách. Cô cất công cả buổi chiều chọn mấy bộ váy áo trang nhã mà sang nhất, đôi giầy ưng ý nhất… Ừa… chả gì…!

Lụa dậy sớm tắm rửa sạch sẽ, diện bộ cánh đi đường, khoác túi đến bên giường khẽ gọi. Anh ơi, em đi đây. Em đã mua bữa sáng cho anh để trên bàn ăn đó…. Ừ… ườm… hôm nay chủ nhật. Ừm… để đấy, anh còn ngủ mờ… Vâng…! Lụa khẽ khàng khép cửa, tính khóa ngoài nhưng lại thôi. Đường đường là sếp công an, lũ trộm có gan cọp cũng chẳng dám đụng vào… Lụa bước đi vội vã. Cô ngảnh lại phía căn hộ nhỏ cuối con ngõ sâu hun hút một lần nữa. Dường như đó là cái cảm tính cố hữu không hề khác của mọi đàn bà…?. Rặng Ti Gôn nhà ai thả chùm hoa đỏ thắm đong đưa phía cổng. Những cánh hoa rơi rụng lăn tăn trên nền bê tông xam xám. Cô thở dài quay bước…

Chiếc Taxi dừng lại đầu làng. Đám trẻ con cởi trần đang đùa nghịch đuổi nhau chí chóe phía sân đình, khuấy động sự tĩnh mịch cố hữu của làng quê nghèo khó. Cái ao lớn phía trước dường như nhỏ lại. Những đám bèo tây xanh mướt dập dờn trên mặt nước xám đục. Hoa bèo làm thành tấm thảm lớn trùm tím cả mặt ao… Lụa chậm bước, ánh mắt chợt trở nên mơ mộng. Cái ngày đó…

Này Lụa, mày sao học dốt thế?

Ừa,… thì đây học dốt, có sao đâu… Là ý tao bảo mày phải cố mà học đi. Sắp lên cấp ba rồi, học như mày làm sao thi chuyển cấp chứ?. Thây kệ tao… Tiếng thằng Hưng dỗ dành: Mày phải chú tâm mà học đi. Coi như là hy sinh mấy năm nữa. Ít ra cũng lấy cái bằng đại học đặng… Lụa quay mặt xì mạnh, rồi ngoảy nhìn ra mặt ao làng. Từng cánh hoa bèo tím ngăn ngắt phủ kín mặt nước như tấm thảm lụa mịn màng trong ánh nắng chang chang đầu hè. Tiếng Hưng như gió thoảng. Chỉ còn hai tháng nữa là thi rồi. Hay mày sang nhà tao cùng ôn đi. U mày chắc chả có tiền mướn thày cho mày học thêm đâu… Ư… hừ… Thằng Hưng thấp giọng. Ừa… mà nhà tao cũng thế. Nhưng vẫn phải học thôi chứ biết sao bây giờ… Tao không cần. Tiếng con Lụa gắt gỏng… Ừa thì tao bảo thế, mày có nghe hay không thì tùy… Năm ấy Lụa thi trượt, còn thằng Hưng lên cấp ba… Cưối năm… Lụa lên thành phố đi làm qua một người cùng làng giới thiệu… Và rồi mọi chuyện như là được sắp đặt sẵn, cho đến ngày hôm nay…? Lụa cúi đầu rảo bước trên con đường cát trắng mịn. Cô cúi xuống nhặt đôi giày cao gót xách trên tay, mạnh dạn bước trên con đường cát trắng. Cái cảm giác mịn màng ấm nóng dưới chân sao mà đê mê đến thế. Lụa rẽ vào con ngõ nhỏ. Cỏ non mơn mởn lăn tăn phủ trên lối đi. Hôm trước điện về, bố bảo bỗng dưng thấy mệt lắm, ho nhiều về đêm… Mày nhớ về giỗ mẹ mày nhé. Năm nay bố làm giỗ to, mời cả họ hàng. Biết đâu…?. Vâng, để con tính…

Buổi tối, vầng trăng lắt lẻo trên đầu rặng tre ngà. Lụa thong thả bước trên con đường cát trắng lần ra phía đình làng. Ánh trăng vằng vặc xuyên qua kẽ lá làm thành những mảng sáng bệch bạc. Gió đêm mát rượi khiến tâm hồn cô thư thái. Hồi trưa, Lụa hỏi dò con Thảo. Hưng bây giờ sao rồi…?. Con Thảo ngập ngừng… Nó vẫn thế. Là thế nào.? Ồ… thì ra mày vẫn…?. Nó bây giờ làm thầu ao cá của thôn. Mấy năm nay làm ăn cũng khá. Phải cái vẫn ở một mình trong cái chòi cạnh đầm kia kìa. Bao năm rồi nó vẫn cứ sống lủi thủi loạng quạng như thế… Cũng có mấy đứa gái đú tìm đến với nó. Cũng chỉ ít ngày rồi lại lặng lẽ từ bỏ… Chỉ một câu buông thõng: “Một cái xác không hồn”… “một khúc thịt biết đi”. “Chán phè…”. Mày biết đấy, lũ con gái bây giờ rặt một thứ đĩ ngựa. Không biết chúng học ở đâu mà yêu cũng vội vã, chơi cũng vội vã… Hình như chúng đang sống gấp, đang thử nghiệm một lối sống chẳng giống ai… Lụa lần theo hướng cái Thảo chỉ hồi chiều. Con đường mòn cạnh đầm cá về đêm có vẻ âm u hơn. Ánh trăng vằng vặc, tiếng côn trùng lúc rộ lên chòng chành, lúc lặng đi nghe như xa tít. Chỉ có gió thì lúc nào cũng lồng lộng như cố tình khỏa lấp cái hoang sơ của đêm. Túp lều canh cá của Hưng núp dưới tán cây xi già lọm khọm, nép bên bờ nước. Lụa khom người bước vào căn lều nhỏ đầy vẻ hoang tàng ấy. Tấm bạt mỏng che phía ngoài gặp gió bay phần phật… Rặng chuối viền theo bờ đầm lao xao trong gió lộng. Những cánh lá cọ vào nhau sột soạt tạo thành tràng âm thanh gờn gợn. Lụa vén mảnh váy ngắn ngồi ghé trên sạp lều bằng tre, đưa tay sờ soạng xung quanh. Tấm vải bạt dày trải làm chỗ ngủ chiếm gần hết mặt sàn. Chiếc gối nhỏ đan bằng sợi nilon của Tàu ngả màu xám đục… Lụa ngồi lặng nhìn ra mặt đầm bàng bạc màu trăng. Những tảng bèo tây trôi nổi dập dờn. Tiếng cá đớp trăng chồm chộp đâu đó. Thảm hoa bèo ban ngày tím ngắt giờ cũng tối đen thăm thẳm…

Có tiếng nước khua nhẹ phía bên. Chiếc thuyền nan nhỏ ghé sát bờ đầm. Vầng sáng từ chiếc đèn soi quét loang loáng. Một dáng người nhỏ thó nhưng nhanh nhẹn bước lên, xoay người cột sợi dây thừng vào cọc… Căn lều nhỏ như tối lại dưới cái bóng của Hưng.  Dường như Hưng không ngạc nhiên khi nhìn thấy Lụa. Anh lặng lẽ ngồi xuống mép sạp, định bật lửa châm vào chiếc đèn bão treo trên cột chòi. Lụa thì thầm: Thắp đèn làm gì hở anh. Ngồi dưới trăng thế này thích hơn… Ánh trăng chênh chếch soi mờ gương mặt khắc khổ đầy vẻ phong sương của Hưng. Mới mấy năm thôi, nom Hưng khác nhiều quá. Em về hồi sáng, nhưng bận việc, giờ mới… Tiếng Lụa nhè nhẹ như tiếng gió. Ừ… Giọng Hưng khàn đục. Vậy là em đã tự tìm đến đây. Anh tưởng… Em không… Lụa chợt im bặt. Giọng cô như nhòe đi… Mới mấy năm thôi, có gì mà phải làm ra vẻ xa lạ thế. Em mới về hồi sáng nay thật mà… Ừ, anh biết. Cái Thảo mới bảo với anh hồi tối. Anh không vui à… Không… có… À anh… Thôi chả cần đâu, miễn là anh còn nhớ đến em là vui rồi, cứ phải cay nghiệt thế để làm gì. Không… anh không cay nghiệt. Em nghĩ là anh hẹp hòi thế sao… Lụa thảng thốt: Không…!

Lụa lặng thinh. Cũng vào cái đêm trăng sáng đến rạo rực như đêm nay. Cũng bên bờ đầm ngăn ngắt hoa bèo tím cách mấy năm về trước. Lụa run rẩy trằn mình trong vòng tay của một người con trai. Nỗi sợ hãi bâng quơ ban đầu vụt qua đi thật nhanh, nhường chỗ cho những cảm giác mới lạ xâm chiếm. Cái anh chàng Hưng khờ khạo còn run bắn khi bàn tay mềm ấm của Lụa luồn vào dưới bụng… Mới đấy mà đã bốn năm rồi… Lụa thì thầm: Sao anh ngồi xa thế?  Không… Anh sợ…? Sợ gì chứ? Tiếng Lụa ráo hoảnh. Cô nắm tay Hưng kéo mạnh. Hưng dường như không còn sức lực để cưỡng lại. Anh ngã nhào úp mặt trên cặp đùi trằng mịn nóng sực của Lụa. Mùi da thịt con gái ngầy ngậy xộc vào mũi làm anh ngây ngất. Hưng cố tình giấu mặt mình trong đôi bàn tay mềm ấm dịu dàng của Lụa. Lụa ngã đè lên cánh tay Hưng. Một lần nữa Lụa cảm nhận được toàn thân Hưng rúng động. Trời ạ. Gã đàn ông gần ba mươi mà vẫn… Lụa xoay người ghé mặt mình sát vào mặt Hưng. Mùi thơm da thịt đàn bà một lần nữa như một liều thuốc mạnh. Hưng vội vã ôm ghì tấm thân nóng bỏng của Lụa. Đôi vú căng tròn được cô cố ý thả rông áp mạnh vào vồng ngực trần của Hưng. Đôi núm vú giờ đã cứng đanh cứ liên tục cọ đi cọ lại khiến Hưng rùng mình. Một cô gái điếm dày dạn phong sương bỗng trở nên mơ mộng ngây thơ dường ấy. Vẫn cái cách ấy, vẫn bàn tay run rẩy như thế. Dường như bàn tay ấy hơi ngập ngừng khi rón rén quờ quạng xục tìm vào từng góc tối trên thân thể người đàn bà… Cái cảm giác mơn man buồn buồn như mơ hồ xa xăm chợt tìm về trong Lụa. Cô mở lòng chiều chuộng Hưng. Gã đàn ông vụng về trườn lên người Lụa, toàn thân gồng cứng. Hưng quằn quại như con rắn nước rồi bỗng hực lên một tiếng khô khan. Luồng hơi nóng ngần ngật tuôn trào vào thân thể Lụa, dìu cô ngang qua khoảng tối chòng chành vụng dại. Lụa run rẩy trong cảm giác vừa quen thuộc vừa như mới lạ… Ánh trăng vằng vặc xiên qua mái lều cũng lắt lay đồng lõa. Hưng không có cái mạnh mẽ hoang dã như Hào. Nhưng cái cách của Hưng mang đến cho Lụa sự khoái cảm đầy ắp và rất thật. Hào thì ồn ào, cuồng dại, thật đấy mà như giả đấy, lập lờ như là có lại cũng như là không…?

Bao giờ em đi? Mai… Tiếng Lụa thì thào. Sao không ở thêm mấy ngày nữa… Em…!. Lụa chợt nhớ đến căn nhà nhỏ Hào thuê trong con ngõ nhỏ ngoại ô. Buổi đầu tiên đến ở, Lụa ngạc nhiên hỏi: Sao mình phải ở đây…? Hào nhếch cười bảo: Thì ở đây chứ sao? Sao là sao? Lụa hơi gắt. Ở đây là lý tưởng nhất rồi đấy. Vừa kín đáo, vừa yên tĩnh. Không ai có thể ngờ được. Nghề nghiệp đã luyện anh thành loài thú ăn đêm. “Nơi hầm tối nhất là nơi sáng nhất. Nơi anh tìm ra sức mạnh của tiền”. Em hiểu chưa. Dạ hiểu…!

Lụa xoay người ôm ghì lấy Hưng. Em muốn đêm nay giành trọn cho anh. Mai em phải đi rồi. Hưng thở dài… Sao vội thế…? Em không thể. Em còn công việc… Em…! Lụa chợt nín bặt… Cô không thể cho Hưng biết về thân phận của cô hiện giờ. Em lên đó làm nghề gì…? Hưng hỏi ráo hoảnh? Em... bán… hàng thuê?. Được bao nhiêu một tháng? Hai triệu, có tháng hơn… còn tùy nhà chủ, tùy đắt hàng hay vắng khách… Hai triệu thì sao mà đủ sống chứ? Em cố gắng dè xẻn mà. Hay về đây ở với anh đi. Dù anh không giàu có, nhưng cũng chẳng đến nỗi nào đâu. Nhưng…! Tiếng Lụa mất hút vào trong tiếng gió. Mấy cánh lá chuối lại cọ vào nhau sột soạt như cào cấu. Câu chuyện chợt ngừng ngang. Lụa làm sao có thể về đây chứ. Cô đã quen với cuộc sống hiện tại. Lụa thỏa mãn với nó, chấp nhận nó như một sự đã rồi, như là số phận. Cô không đủ tự tin để làm một cuộc thay đổi. Em…? Sao…? Em không thể. Em muốn như thế này thôi. Em muốn mỗi khi về quê, em là của anh. Để em được làm vợ anh như thế này này, có sao đâu… Hưng nín bặt. Cuộc đời em giống như là một giấc mơ, như có đấy mà cũng như không… Không. Anh không nghĩ thế. Có thể anh không cho em được những gì em muốn, những thứ em đang có hiện giờ… Nhưng anh sẽ cho em một cuộc sống an nhiên tự tại. Một cuộc sống cho mình, của mình… Lụa quay đi. Nhưng anh ơi! Em không thể… Em quen sống và thích sống như hiện giờ. Em không thể… Lụa bất ngờ quay lại. Đôi cánh tay mềm mại ẻo lả như hai con rắn cuốn chặt lấy cổ Hưng. Cô hôn thật lâu lên đôi môi mềm ấm của anh. Hãy tha lỗi cho em. Em không thể. Rồi sẽ có người đàn bà nào đó thay em lo cho anh. Còn em… Cô chợt thở dài. Em không thể… Em không… Cô định nói là không còn xứng đáng với anh, nhưng chợt ngừng bặt. Cái câu nói chưa kịp thốt ra ấy nó mới cũ kĩ, mới cải lương làm sao khiến cô ngượng ngập, không thể thốt ra khỏi miệng được…

Lụa dừng chân nơi rặng tre đầu làng. Cô rút điện thoại. A lô, tôi gọi xe nãy giờ, để khách phải chờ lâu vậy là sao?. Phía đầu con đường đất vừa ló ra chiếc taxi màu trắng bạc… Ừa thấy rồi, xe vừa đến! Cô nghiêng đầu nhìn về phía đầm cá đang lấp lóa dưới nắng sớm. Con đường mòn nhỏ ẩn khuất dưới đám cỏ cao ngập đầu gối. Căn lều canh cá loi thoi giữa rặng chuối um tùm. Những tàu lá chuối xanh mướt như đang giãy giụa trong gió sớm. Thảm hoa bèo bỗng tím ngắt là lạ. Màu tím mới rực rỡ làm sao. Lụa thở dài. Chắc giờ này Hưng còn đang ngủ mệt, cả đêm hôm qua rồi còn gì… Đôi mắt Lụa chợt như mơ màng. Cô khoác chiếc túi lên vai. Ngoảnh nhìn lại phía ấy một lần nữa, rồi thong thả bước. Ừ phải rồi…!. Ai cũng có một chốn quê trong sâu thẳm tâm hồn, một chốn trở về, chỗ náu thân sau những bầm giập của kiếp người, tìm sự chở che, tha thứ cho mỗi lỗi lầm, chữa lành những vết thương tủi nhục suốt cuộc đời con người. “Quê hương mỗi người chỉ một. Như là chỉ một mẹ thôi. Quê hương nếu ai không nhớ. Sẽ không lớn nổi thành người…”


Ừ nhỉ. Thế mà đã bốn năm rồi đấy. Thời gian trôi nhanh thế… Hưng ơi. Em đi đây. Rồi em sẽ trở lại. Em sẽ lại về tìm anh. Đừng đi khỏi cái chòi canh cá ấy nhé. Để em còn có thể tìm thấy anh. Em yêu anh…!

Thứ Bảy, 30 tháng 5, 2015

Số 44-2015 - Bắc Hà truyện - XIN ĐỪNG ĐỂ NGƯỜI ẤY KHÓC...

Truyện ngắn

XIN ĐỪNG ĐỂ NGƯỜI ẤY PHẢI KHÓC.

Vợ tôi… Một cô gái nhà quê hiền lành chất phác. Ngày chúng tôi cưới nhau, cổ vừa tròn 18 tuổi. Cả hai gia đình đều nghèo lắm. Ngày tôi trở về từ chiến trường. Mẹ tôi sang nhà em hỏi vợ cho tôi…

Mới đó mà đã gần 40 năm sống chung với nhau. Gia đình chúng tôi thật hạnh phúc. Dù rằng thời bao cấp. Tôi và em đều rất vất vả kiếm sống và nuôi con ăn học…!

Năm thứ 37…

Ngày…

Anh thấy em bỗng dưng… Em thấy trong người thế nào…

Em mệt lắm…!. Nhưng em cứ nghĩ… tại mấy ngày qua, em đi cuốc đất trồng rau đó thôi…

Em muốn ăn gì không, để anh nấu…?

Không… Em chỉ mưốn ngủ thôi.

Em… em… Em đừng có ngủ. Anh vẫn còn đang thức cơ mà…

Nhưng em … hức… mệt. Hai dòng nước mắt em chảy dài, tạo nên hai vệt trắng bàng bạc trên gò má…

Ngày…

Em thấy trong  người thế nào?

Em mệt lắm. Em vừa hỏi BS. Nhưng ông ấy không chịu nói… Có phải là em bị ung thư không hả anh?

Không… Em chỉ bị… suy nhược cơ thể thôi…?. Hắn cúi đầu sau một câu nói dối. Em vẫn còn đang khỏe mạnh mà…

Em vẫn đang khỏe lắm. Chỉ tại mấy hồi em thấy mệt thôi. Cớ sao nói em suy nhược chứ…?. Em chợt nín lặng đầu cúi xuống. Tôi vội lấy khắn lau mắt cho em…]

Ngày…

Thôi… Anh đừng có giấu em nữa. Em biết em đang bệnh gì…

Không có đâu… Em… đang…

Em nấc lên… Sao anh lại cứ cố giấu em mãi vậy chứ…?

Ngày…

Thưa BS Kết quả khám của vợ tôi thế nào…?

Chị nhà bị ung thư Gan giai đoạn cuối. Đã xâm lấn sang nhiều bộ phận trong cơ thể?

Thế có cách nào giải quyết không. Tôi nghe nói, viện QY108 là bệnh viện giỏi nhất về ung thư mà…?

Ông trưởng khoa im lặng…

Vậy là sao. Bằng cách nào thì tôi cũng phải cứu vợ tôi. Anh hiểu không…?

Sẽ phải tốn kém lắm đấy… Có thể chị nhà phải sang Singapo mới xong.

Nhưng điều tôi muốn hỏi khả năng tốt nhất có thể hiện giờ…?.

Tôi không thể khẳng định. Bởi y tế nước ta vào thời điểm này chỉ tiếp thu sản phẩm y học thế giới. Đã hơn 20 năm qua, ta chưa hề có thành tựu y tế phát triển nào cả. Nói đến ung thư thì càng bế tắc…

Vậy là các anh chỉ nhập máy móc tân tiến về chữa bệnh thôi sao…?

Nhưng công nghệ mà chúng tôi đang sở hữu là công nghệ tiên tiến tầm thế giới…

Ngày…

Em ơi. Anh biết bệnh của em khó lắm… Anh muốn đưa em về nhà mình thôi.

Không. Tối hôm qua em đã nói với bác sỹ. Em đã kí giấy đề nghị phẫu thuật…

Hả… Em không thể…

Nhưng cuộc sống của em là của em. Em muốn liều một phen…

Nhưng anh thì không thể… Tôi nấc lên…! Hu hu… Nếu em muốn liều thì cứ việc… liều đi. Tôi vùng chạy ra khỏi phòng bệnh. Tối hốm đó tôi không ở lại bệnh viện…

Ngày…

!0 giờ sáng hôm sau: Vừa vào bệnh viện.  Chú giường bệnh bên cạnh ngoắc tay bảo: Đêm qua chị khóc nhiều lắm…

Ngày…

Các con tôi đổ xô vào bệnh viện. Nó cố thuyết phục mẹ nó rằng không thể phẫu thuật. Sợ rằng…

Ngày…

Anh muốn đưa em về quê. Đặng…?

Anh ơi… Cho em ở lại Hà Nội đi…

Ừ… Nếu em thích thì cứ vậy đi. Anh nhớ. Từ lúc mình cố mua được căn nhà này cho con có chỗ ở. Em chưa từng sống ở đây quá 2 ngày mà…

Ngày…

Em thấy trong người thế nào?

Em mệt… và đau lắm.

Để anh pha viên giảm đau cho em nhé…

Vâng…

Ngày…

Đã gần hai tháng rồi, tôi không hề ngủ. Và… Em cũng vậy…

Ngày…

Anh ơi… Em mưốn đi thăm mộ tổ tiên…

Ngày…

Em cố ngủ đi…

Em mệt lắm…

Có đau không.

Em đau lắm

Để anh tiêm cho em mũi giảm đau nhế.

Vâng…

Ngày…

Anh ơi… em không nhấc nổi mông nữa rồi…

Để anh giúp em nhé…

Không cần đâu anh. Em mệt lắm… Em cám ơn anh đã chăm sóc em mấy tháng qua… Anh à. Mình có hai đứa con. Chỉ có một đứa thành đạt. Còn một đứa đang vẫn… Anh hãy thương nó nhiều hơn nhé.

Anh với em bao năm chưa từng không quan tâm nó, yêu thương bù đắp cho nó. Bởi anh vẫn biết nó còn thiếu rất nhiều.

Nhưng… giờ không có em… Em khẽ nhắm đôi mắt. Chỉ có hai dòng lệ cứ trào ra không ngớt…

Em ơi… đừng bỏ anh vội như thế… Không có em… anh biết sống sao đây. Em là người anh yêu thương trân trọng suốt mấy chục năm qua. Không lẽ em nỡ bỏ anh cô đơn một mình trong căn nhà quạnh vắng như thế này sao?.


P/s:



Tôi… xin. Tôi vạn lần cầu xin mọi người… Nếu trong cuộc đời bạn gặp được một người con gái mình hết lòng yêu thương. Một người trọn cả cuộc đời vì gia đình, vì chồng vì con… Xin đừng để cho người ấy phải khóc… Như tôi…!!!???